Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-09-26 21:35:53
Lượt xem: 78

Thân là mẹ ruột của Quyển Quyển, Dư Tương không vui lắm, dù là trẻ con, tính nết này cũng đủ để chán ghét, cô bước lên trước nhưng vẫn nhịn lại không vì chủ nhiệm Trình mà giận chó đánh mèo với đứa trẻ này.

Dư Tương nghiêng đầu nhìn bà Từ, sau đó mới nói: “Dì Trình, dì nói với Băng Băng—”

Nói được một nửa thì dừng, vì bà Trình vươn dài cổ nhìn tình hình trong phòng ngủ phụ.

Dưới tình huống thông thường, hai người không thích đóng cửa, trong nhà họ cũng không có người thân bạn bè gì, phòng ngủ phụ đối diện với phòng ngủ chính, đứng ở phòng khách có thể thấy được chút cảnh bên trong, mà bà Trình nhân lúc cô nói chuyện với Trình Băng Băng, đi lên hai bước, có thể nhìn rõ toàn bộ.

Sắc mặt Dư Tương lãnh đạm: “Dì Trình, dì nhìn gì vậy?”

Bà Trình bị bắt tại trận, còn bị chỉ thẳng, ngại ngùng trong lòng, cười giả lả giải thích: “Dì chỉ tiện thể nhìn xem, con không có nhỏ mọn thế đâu nhỉ?”

Dư Tương cười như không cười: “Vậy lần sau dì Trình nói trước với con một tiếng hẵng nhìn, thời gian không còn sớm nữa, dì không về nhà nấu cơm trưa sao?”

“Ờ ——”

Bà ta không duy trì nụ cười nổi nữa, đỏ mặt tía tai ôm đứa bé lên đi về, đáy lòng lại phẫn uất, nhưng nhìn tình hình trong nhà họ, dáng vẻ này rõ ràng là sợ người ta biết vợ chồng hai người chia phòng ngủ!

Nhiều năm vậy rồi, bà vẫn chưa từng bị người ta đuổi thẳng thế này!

Lúc Trình Tú Tư đi về, bà Trình vẫn còn tức giận không nguôi.

“Mẹ, sao vậy?”

Bà Trình cau có kể lại chuyện buổi trưa một lần, kể xong rồi còn nhấn mạnh: “Vừa nhìn là tính nết ác độc, không phải người tốt đẹp gì rồi!”

Trong lòng Trình Tú Tư có một cảm giác khó nói, kiểu con gái này sao xứng với anh Ninh chứ? Tú đi chung với Ninh, trái tim không ngừng đập thình thịch.

“Mẹ…”

Bà Trình nhìn dung mạo trưởng thành của con gái, thầm nói, Dư Tương kia là một sinh viên đại học, sau này gì cũng không thiếu, rời khỏi Ninh Miễn tương lai vẫn có thể tốt đẹp hơn, con gái bà ta không thể dây dưa thêm nữa, huống hồ Ninh Miễn vốn là con rể họ nhìn trúng chọn lựa cho con gái mình trước.

Hai người không có tình cảm trói một chỗ làm chi? Ninh Miễn kia đang là độ tuổi thanh niên trai tráng, trong lòng sẽ không có chút suy nghĩ gì sao?

“Tú Tư, con, con cố gắng chút nữa.”

“Mẹ, con sợ…”

“Hừ, sợ gì chứ? Dù không thể thành công, Ninh Miễn cũng đâu thể nói gì!”

Sức ăn này có còn là đàn ông không? Lại nói, loại chuyện tốt này có đứa con gái nào mà không thích?

Trình Tú Tư chần chừ nói: “Họ có thể ly hôn sao? Người ta sẽ không nói con có mối quan hệ nam nữ lăng nhăng chứ?”

“Mấy năm trước có vạch rõ giới hạn ly hôn là bao nhiêu không? Muốn ly hôn chính là chuyện đến cục dân chính đóng một con dấu thôi, Ninh Miễn chạm vào con rồi cũng không thể không chịu trách nhiệm, nếu không thì nó chờ chịu sỉ vả đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-223.html.]

Trình Tú Tư đã có tự tin, chúng nhảy nhót không thôi, qua lát sau lại lo lắng hỏi: “Nhưng hôm đó anh ấy cũng không nhìn tới con…”

Chắc chắn là vì cô ta không đẹp bằng Dư Tương.

Bà Trình đánh giá m.ô.n.g n.g.ự.c của con gái, đắc ý nói: “Đàn ông chỉ thích vóc dáng như này của con, ngay cả cha con, khụ, thôi đi, chuyện này có mẹ nữa.”

Đàn ông là tính nết gì, bà hiểu rõ.

Hai người bàn luận xong xuôi, đều như trút được gánh nặng.

Thậm chí Trình Tú Tư còn nghĩ rằng, nếu cô ta và Ninh Miễn kết hôn, phải đối xử với Dư Tương bị quét ra khỏi cửa kia thế nào, cô ta sợ là không thể sống tháng ngày tự tại nhàn rỗi nữa rồi.

Lòng ác của con người một khi bị giải phóng, sẽ nuốt chửng lý trí trong phút chốc.

Buổi tối.

Ninh Miễn tan làm về nhà, Quyển Quyển vây quanh anh nhảy nhót, hiển nhiên hưng phấn đến cực điểm, anh xoa đầu nó.

“Hôm nay đã quấy rầy dân cư chưa?”

“Xem ra đã sắp áp chế không nổi nữa rồi.”

Ninh Miễn chỉ đành buông bản thiết kế anh mang về xuống, cầm dây xích dắt Quyển Quyển ra ngoài đi dạo, Dư Tương ở nhà chuẩn bị nấu món củ sen hầm nồi đất, vừa nêm nếm xong, có người đến gõ cửa, cô còn tưởng là Ninh Miễn quên đồ, tiện tay kéo cửa mở ra.

“Cửa không khóa ——”

Dư Tương nhìn rõ người ngoài cửa thì nhíu mày không dấu vết: “Chủ nhiệm Trình?”

Gương mặt đầy nụ cười tán thưởng của chủ nhiệm Trình cứng đờ: “Tiểu Ninh đâu?”

“Anh ấy ra ngoài dắt chó đi dạo.”

Chủ nhiệm Trình hơi bất ngờ: “Chú tìm cậu ấy có chút chuyện, Tiểu Dư, hay là con đi tìm cậu ấy về?”

DTV

Dư Tương đứng không nhúc nhích, cười hỏi: “Chủ nhiệm Trình tìm anh ấy có chuyện gì ạ?”

“Nói chút chuyện liên quan đến công việc.”

Ông ta nghiêm mặt trông có vẻ rất uy nghiêm.

Dư Tương tê liệt dây thần kinh mặt, khách sáo nói: “Con không biết anh ấy dắt chó đi dạo ở đâu, hay là thế này đi, chờ anh ấy về con bảo anh ấy đi tìm chủ nhiệm Trình, con nghe Ninh Miễn nói công việc hôm nay rất nhàn rỗi, không ngờ chủ nhiệm Trình chăm chỉ thế này.”

Thật sự có lòng sao không tăng ca ở đơn vị?

Chủ nhiệm Trình không nói, vì Dư Tương không phối hợp, hừ một tiếng xoay người đi lên lầu.

Loading...