Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-09-29 14:45:23
Lượt xem: 62
Dư Tương không ngồi cùng bàn với trưởng bối như bà, nói chuyện xong liền rời đi, tình cờ bắt gặp được ánh mắt của Dư Lộ, Dư Tương mỉm cười.
Dư Lộ nắm chặt chén rượu ở trong tay. Trong lòng suy đoán rốt cuộc Dư Tương đã nói gì với mẹ chồng, chợt nhớ ra đang trong hôn lễ, liền vội vàng che giấu sự căm hận sâu trong đáy mắt.
Đến khi hai người đến mời rượu ở bàn của Dư Tương, cũng là nói qua loa cho xong.
Dư Tương thì lại tươi cười chúc phúc cho bọn họ trăm năm hòa hợp: “Nào, em rể, sau này phải sống với Lộ Lộ thật tốt, cha kỳ vọng rất cao vào hai người đấy.”
Hứa Chấn Uyên nở nụ cười, trong lời nói của Dư Tương không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, nhưng trong đầu anh ta vẫn không thể ngừng nhớ tới những lời nghị luận của họ hàng ở sau lưng…
Ninh Miễn và Dư Tương ngồi cách nhau không xa, anh đại diện cho nhà họ Ninh đến, được sắp xếp ngồi cùng một chỗ với cha Hứa, người chứng hôn và một số khách mời quan trọng. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Dư Tương, đương nhiên cũng không hề bỏ qua vẻ mặt tươi cười của cô, biểu cảm của anh không có gì khác lạ. Hai vợ chồng đã đến mời rượu ở bàn này từ trước, ngay lúc này anh vô cùng hối hận vì đã không rót cho Hứa Chấn Uyên một cốc thật đầy.
Anh không xác định được tình cảm của Dư Tương, chỉ là không muốn Dư Tương cười tươi với Hứa Chấn Uyên như vậy.
Kiếp này, anh tuyệt đối không cho phép, Dư Tương và Hứa Chấn Uyên có liên quan đến nhau…
Tiệc rượu càng ngày càng náo nhiệt, sau khi mọi người trong bữa tiệc đều đã quen biết nhau, liền có đủ loại đề tài để nói chuyện. Đề tài nóng hổi nhất ở trước mắt là kế hoạch hóa gia đình. Đầu năm mới, trên những bức tường đỏ ven đường Yến Thành đều được sơn đầy các khẩu hiệu, chẳng hạn những khẩu hiệu tương tự như ‘tốt nhất một đứa, nhiều nhất hai đứa’, đã gây ra chấn động không hề nhỏ ở trong thành.
“Sau này có lẽ chỉ có thể có một đứa con, bây giờ đều phải hưởng ứng kêu gọi!”
Cha Hứa được người rót chút rượu, cuối cùng cũng có lá gan, một bụng khó hiểu và không an tâm hỏi: “Tôi cũng nhìn thấy khẩu hiệu đó, trong thành phố thực sự có quy định như vậy sao?”
Ninh Miễn rũ mắt suy tư, sau đó cầm chai rượu rót đầy bảy phần cho cha Hứa, cười nhạt nói: “Đương nhiên là thật.”
“Ơ, tiểu Ninh, hai đứa bọn con còn chưa sinh con đi, chứ định sinh mấy đứa?”
Ninh Miễn lập tức bị lây nhiễm cảm giác ngượng ngùng của các vợ chồng mới cưới, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định: “Gia đình yêu cầu chúng con nghe theo tiếng gọi của tổ quốc, đương nhiên chỉ sinh một đứa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-308.html.]
Người bàn bên nghe được đề tài này, một người uống đã say, lầm bầm nói: “Đứa đầu của tôi là con gái, nhưng tôi phải sinh con trai, không có một đứa con trai là không được.”
DTV
Người ngồi bên cạnh liền nói: “Con gái của anh không phải mới được nửa tuổi thôi sao, vậy mà đã muốn mang thai tiếp rồi?”
“Đúng vậy, phải mau sinh, lỡ đâu sau này không cho sinh, muốn sinh thì cũng đã muộn rồi.”
Cha Hứa lại nghĩ tới lời đồn đại mà ông nghe được vào đầu năm mới. Bọn họ vội vã để cho Hứa Chấn Uyên và Dư Lộ kết hôn như vậy là vì có thể sinh thêm cháu trai. Bây giờ trong thành thực sự yêu cầu như vậy, nhất định phải nhanh chóng sinh thôi.
Nhưng mà, để chắc chắn, ông lại tìm Ninh Miễn xác nhận: “Nhà hai đứa thực sự chỉ sinh một đứa thôi sao?”
Vẻ mặt Ninh Miễn không giống như đang giả bộ: “Bác, con lừa bác làm gì, hai nhà chúng ta là họ hàng.”
Cha Hứa kinh ngạc gật đầu, suy nghĩ dự định liên hợp với mẹ Hứa để thúc giục Dư Lộ mau sinh con ngày càng lớn, nhất định phải sinh sớm một chút!
Tiệc cưới tiếp tục, Ninh Miễn chiếu cố cha Hứa rất nhiều, mà cha Hứa do không thể hòa nhập vào tiệc rượu nên cũng xem Ninh Miễn như bạn bè lâu năm. Bởi vì Ninh Miễn không hề xem thường nông dân, việc nhà nông cũng hiểu được một phần. Ông cái gì cũng nói, ngay cả thu hoạch trong ruộng bao nhiêu, năm nay có thể được phân đến tay mấy mẫu đất cũng đều nói ra.
Tiệc cưới kết thúc, cha Hứa còn không ngừng mời: “Tiểu Ninh, lúc nào con với Dư Tương đến Côn Xuyên, cứ trực tiếp đến nhà của bác, bác sẽ chiêu đãi các con!”
Ninh Miễn lịch sự nói lời cảm ơn: “Con nhớ kỹ lời bác dặn, nếu có cơ hội nhất định sẽ đến thăm hai bác.”
Cha Hứa vô cùng hài lòng.
Lúc tan cuộc, Dư Tương nhìn thấy hai người nói lời tạm biệt, trong lòng có chút kỳ quái. Lần gặp mặt đầu tiên vào đầu năm, Ninh Miễn và cha Hứa chỉ có thể gọi là quen biết mà thôi, dáng vẻ ngày hôm nay sao lại giống tri kỷ như vậy?
“Hai người nói gì vậy?”
Ninh Miễn thẳng thắn khai báo: “Nói chuyện phiếm với bác, bác ấy không thân quen với khách khứa, sao vậy?”
Giống như đang thẩm vấn anh vậy, cô lo lắng cái gì sao?