Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Nhi Của Thương Gia Bị Ôm Nhầm Tới Hầu Phủ - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:46:00
Lượt xem: 41

Giờ khắc này, Ngu Tương đang ngồi lay động trên xe ngựa, dưới thân lót một lớp đệm đen thật dày, đối diện với ánh mắt sáng quắc, khóe miệng mỉm cười của huynh trưởng.

 

“Một đêm không gặp, sao lại tiều tụy đến mức này?” Ngu Phẩm Ngôn đưa tay vuốt ve đôi mắt hơi xanh đen của muội muội, tầm mắt lại dính vào làn môi sáng bóng phấn nộn như cánh hoa kia của nàng.

Ngu Tương hất cánh tay của hắn hắn ra, giận dữ nói: “Đừng có động đến ta!”

“Tính tình càng dễ nổi cáu.” Ngu Phẩm Ngôn lắc đầu bật cười, đi thẳng vào vấn đề: “Suy nghĩ một đêm, đã có thể nghĩ rõ ràng rồi chứ?”

Xưa nay Ngu Tương yêu hoa, ngay cả ở bên trong xe ngựa cũng có đặt một bồn hoa nhỏ bằng bàn tay cực kì xinh đẹp, dùng lưới sắt cố định ở trên chiếc bàn nhỏ. hai chiếc râu dạng phiến lá phì nộn đáng yêu của chậu bích quang hoàn dường như đang nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.

Ngu Tương lấy chậu hoa đặt trong lòng bàn tay, nhìn huynh trưởng nghiêm túc nói: “Suy nghĩ một đêm rồi, cảm thấy có một số việc nhất định phải thảo luận với ca ca.”

Ngu Phẩm Ngôn thay đổi vị trí ngồi, nhanh chóng đi qua ngồi bên cạnh nàng, duỗi cánh tay khoác giữ bả vai nàng, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: “Hả? Tương Nhi muốn thảo luận với ta chuyện gì? Chắc chắn ta sẽ chú ý lắng nghe.”Hơi thở nam tính nồng đậm hơn đập vào mặt nàng.

Ngu Tương nhún nhảy bả vai muốn đẩy cánh tay của hắn xuống, làm đi làm lại mấy lần cũng không thể thành công, ngược lại còn chọc hắn cười nhẹ liên tục, hai tai đỏ hồng chỉ đành mở miệng: “Này, huynh đã nhìn thấy chậu hoa này chứ?”

“Thấy chứ.” Ngu Phẩm Ngôn cười gật đầu.

“Huynh xem,” Ngu Tương vươn đầu ngón tay chọc chọc vào một chiếc râu của chậu bích quang hoàn, giọng điệu cực kì nghiêm túc: “Đây là một gốc cây, tuy rằng bộ rễ của nó xảy ra vấn đề, nhưng nó lại vô cùng hiếm có, trân quý, tinh xảo, yếu ớt, mềm mại……”

Ngu Phẩm Ngôn đã nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng, không nhịn được phun miệng bật cười, bị đôi mắt đẹp của nàng trừng lại, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, nó đúng là vô cùng trân quý, vô cùng hiếm gặp, vô cùng tinh xảo, vô cùng yếu ớt, vô cùng mềm mại…… Nó là bảo bối độc nhất vô nhị trên đời.”

Tuy rằng trong lời nói có ý tứ ám chỉ chính mình, nhưng nghe huynh trưởng khen một cách nghiêm trang như thế, khuôn mặt Ngu Tương vẫn đỏ bừng lên, lại nhanh chóng khôi phục sự trấn định, tiếp tục nói: “Huynh xem, trước mắt nó sống trong chiếc chậu này vô cùng tốt đẹp, lại bởi vì người ta muốn đào gốc nó lên, muốn đào nó ra đem trồng vào cái chậu khác một lần nữa .”

Nàng vừa nói vừa cố nén nỗi đau nhổ gốc bích quang hoàn ra khỏi chậu, để vào một chén trà trống không, vẻ mặt nghiêm túc: “Chiếc chậu mới này đẹp thì đẹp thật, nhưng đến đất trồng cũng cũng không đủ, huynh nói xem nó còn có thể sống tốt được như lúc trước hay không?”

Ngu Phẩm Ngôn trầm ngâm một lát, sau đó lại cười nói: “Tương Nhi đừng khuyên nhầm ca ca, muội nói đến nói đi, nhưng cuối cùng thì chiếc chậu này vẫn là ca ca thôi.”

Ngu Tương thất bại, nhịn không được nâng tay che mặt, lại quên mất đầu ngón tay còn dính bùn đất, nhất thời quệt cho mặt mình bẩn như con mèo hoa.

Ngu Phẩm Ngôn buồn cười, đưa ta qua muốn nhéo nhẹ chóp mũi nàng, lại bị nàng dùng sức đẩy ra, mở miệng kiên định: “Được rồi, cho dù là giống chiếc chậu ấy thì sao, nhưng huynh đừng quên, gốc rễ của loại cây này có vấn đề, nó cần rất nhiều đất trồng, rất nhiều chất dinh dưỡng, rất nhiều sự dốc lòng quan tâm. Tuy rằng chiếc chậu này nhìn qua rất lớn, đất trồng cũng rất phì nhiêu, nhưng nó lại không nhất thiết chỉ có mỗi một gốc cây này mà thôi. Sớm muộn gì có một ngày, trong chiếc chậu này sẽ mọc lên rất nhiều cỏ dại, chúng nó sẽ điên cuồng cướp đoạt hết tất cả nhưng thứ mà gốc cây này cần, cuối cùng khiến nó c.h.ế.t héo. Huynh vất vả cực nhọc nuôi dưỡng nó mười lăm năm, huynh nhẫn tâm nhìn nó c.h.ế.t héo sao?”

Nói nửa ngày thì vẫn là ghen, vẫn là muốn độc chiếm mình, Ngu Phẩm Ngôn đỡ trán cười nhẹ, ôm bả vai muội muội nhẹ nhàng lay động: “Tương Nhi, Tương Nhi ngoan của ta, sao muội lại đáng yêu như thế chứ?” Quả thật khiến hắn yêu vào tận xương tủy.

“Đừng động vào ta!” Bụng dưới của Ngu Tương lại bắt đầu co rút đau đớn, hung tợn đẩy huynh trưởng ra xa.

Dường như Ngu Phẩm Ngôn đã cười đến mức rơi cả nước mắt, vừa nhặt gốc cây bích quang hoàn đáng thương ẩy đặt vào trong chậu, vừa nói nhỏ: “Nếu nói, chiếc chậu này mãi mãi chỉ có duy nhất một gốc cây mà thôi? Nó có nguyện ý cắm rễ hay không?”

Ánh mắt Ngu Tương chợt lóe, hàm hồ nói: “Ai mà biết được? Hiện tại nhìn thì chỉ có một gốc cây, về sau vẫn chưa có gì chắc chắn đâu, dù sao thì khối đất trồng trong này rất phì nhiêu, ai mà chả muốn chiếm được một góc như vậy.”

Ngu Phẩm Ngôn đặt chậu bích quang hoàn ra xa, lấy khăn tay ra chà lau bàn tay, lau mình xong lại lau cho muội muội, ngay cả móng tay cũng lau sạch sẽ, giọng điệu thong thả: “Tương Nhi có từng nhớ chuyện năm đó ca ca bị vu khống tội g.i.ế.c người phải vào đại lao hay không?”

Đó là chuyện vào năm mười hai, mười ba tuổi của Ngu Phẩm Ngôn, lúc Ngu Tương còn chưa đến, nhưng trong đầu lại có giữ lại một chút trí nhớ. Nàng gật gật đầu, lực chú ý đã hoàn toàn bị hấp dẫn.

Ngu Phẩm Ngôn lau xong ngón tay, lại giúp nàng lau mặt, vẻ mặt ôn nhu sủng nịch, lời nói phun ra từ miệng lại khiến người khác kinh sợ: “Năm ấy ta vừa đủ mười ba, vẫn là một tên tiểu tử chưa biết thế sự. Một người bạn tốt tri kỉ của ta rủ ta đi tham gia hội văn, kì thật chỗ kia lại là thanh lâu sở quán.”

Được nghe lời ấy, Ngu Tương không nhịn được nhe răng, ánh mắt vô cùng hung ác.

Chút lệ khí vừa bừng lên của Ngu Phẩm Ngôn bị vẻ mặt đáng yêu của nàng đánh tan thành mây khói, ôm sát bả vai nàng tiếp tục nói: “Vừa mới đi vào không bao lâu, ta liền mất hết tri giác, chờ đến lúc ta tỉnh lại lần nữa, một kĩ nữ có làn da mọc đầy mụn độc khắp người đã nằm đè lên người ta chuẩn bị động tác, đến bây giờ ta vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ thân thể nàng ta.”

Trái tim Ngu Tương nhanh chóng co rút, run giọng hỏ: ,“Nàng, nàng ta bị lở giang mai?” Một chiêu này thật quá độc ác! Chẳng những khiến ca ca nhiễm phải bệnh s.i.n.h d.ụ.c không thể chữa khỏi, còn phá nát luôn cả thanh danh cả đời của hắn, nếu quả thật thành công……

Nàng không dám nghĩ thêm, gian nan đưa hai tay ôm huynh trưởng, nhẹ nhàng vỗ vỗ từng chút từng chút, dường như ánh mắt trong suốt ôn nhu ấy đang muốn nói — đừng sợ, đã trôi qua rồi, tất cả đã trôi qua.

Ngu Phẩm Ngôn thấy nàng nghe xong câu chuyện bẩn thỉu không chịu nổi này vẫn không không bài xích mình, ngược lại còn cảm thấy đau đớn thay mình, tâm trạng phòng bị liền mềm mại xuống, chậm rãi tan ra, tiếp tục nói nhỏ: “May mà đúng lúc đó ta tỉnh táo lại, kéo lấy chiếc trâm trên đầu nàng ta xuống đ.â.m nàng chết, sau đó mặc quần áo qua loa xong liền chạy trốn từ phía sau viện. Bởi vì trúng mê dược, bước chân của ta lảo đảo, men theo ngõ nhỏ tối đen chậm rãi chạy về phía ngã tư dường náo nhiệt sáng ngời nhất. Ngày ấy đúng là đêm thất tịch, khi ta đi ra khỏi ngõ nhỏ kia, ta nhìn thấy Thường Nhã Phù cùng Ngu Phẩm Hồng đừng trong đám người, họ nhìn nhau cười. Ta lặng yên đi theo phía sau bọn họ, tận mắt thấy bọn họ thả hà đăng, trao đổi tín vật……”

“Sau đó thì sao?” Ngu Tương gắt gao cầm lấy bàn tay của hắn, trái tim co rút đau đớn liên miên không dứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-nhi-cua-thuong-gia-bi-om-nham-toi-hau-phu/chuong-103.html.]

“Sau đó ta rớt xuống nước sống lạnh như băng, rạng sáng hôm sau lại bị nha dịch bắt vào đại lao.” Đôi mắt Ngu Phẩm hư không, lâm vào kí ức.

“Sau đó thì sao?” Ngu Tương khó chịu vô cùng, lại càng không nhịn được muốn biết những chuyện xảy ra tiếp theo.

“Sau đó ta phát sốt rất cao, bà nội đi vào nhà lao thăm ta, ta nói với bà rằng trước khi c.h.ế.t ta muốn được gặp muốn gặp mẫu thân một lần.”

“Sau đó thì sao?” cổ họng Ngu Tương nghẹn ngào.

“Mẫu thân không hề đến, chỉ gửi lại cho ta một câu.”

“Bà ta nói cái gì?”

“Bà nói ta làm bẩn thanh danh cả đời của phụ thân, nói ta không xứng làm con của phụ thân.” Giọng nói trầm thấp của Ngu Phẩm Ngôn tràn ngập châm chọc.

Bất tri bất giác, Ngu Tương đã rơi lệ đầy mặt, lông mi treo đầy nước mắt trong suốt.

Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu nhìn xuống, trái tim tràn đầy thô bạo và sát khí một lần nữa lại bị nước mắt của nàng rửa đi sạch sẽ, không nhịn được cười rộ lên, giọng điệu cũng trở nên vân đạm phong khinh: “Kể từ thời điểm đó, ta liền cảm thấy nữ nhân trên thế gian này là thứ dơ bẩn nhất, là thứ khiến người ta căm hận.”

Nước mắt của Ngu Tương im bặt lại, không dám tin nhìn chằm chằm hắn.

Ngu Phẩm Ngôn vội vàng cười bổ sung: “Đương nhiên, muội và bà nội là ngoại trừ.” Hắn cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của muội muội, đặt bên môi khẽ hôn: “Tương Nhi, ta thật sự may mắn vì muội là muội muội của ta, lại không phải là muội muội của ta. Nếu không phải như thế, ta cũng sẽ không động tâm với muội. Trừ muội ra, ta sẽ không bao giờ động âm với bất kì nữ nhân nào khác nữa. Muội có thể tin tưởng ta!” Dứt lời liền hôn lên hàng mi treo đầy nước mắt trong suốt của muội muội.

Ngu Tương nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngốc lại hỏi: “Vậy huynh thích ta từ lúc nào?”

Ngu Phẩm Ngôn trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ta cũng không biết. Có lẽ là một ngày nào đó, thời điểm ta ôm lấy muội, bỗng nhiên phát hiện, ta sẽ rất luyến tiếc nếu phải đặt muội xuống.”

Những lời này giản dị mà thật thà, lại giống như thủy triều mãnh liệt mênh mông, từng đợt từng đợt sóng va chạm vào sự đề phòng vốn đã mỏng manh của Ngu Tương. Nàng lui lại một chút, tươi cười rực rỡ: “Được rồi, gốc cây quý hiếm như muội sẽ cắm rễ trong chiếc chậu của huynh, nhưng huynh nhất định phải tưới nước bón phân đúng hạn đấy.”

“Như thế nào là tưới nước, như thế nào là bón phân?” trong lòng Ngu Phẩm Ngôn nảy lên sự sung sướng vô biên vô hạn, trên mặt lại cố gắng tự kiềm chế, nhẹ nhàng mà thong thả xoa xoa vòng eo mảnh khảnh của muội muội.

Hai tai Ngu Tương đỏ hồng, vẻ mặt lại cao quý lãnh diễm, chỉ chỉ về làn môi phấn nộn của mình: “Như là…nơi này khát .”

Ngu Phẩm Ngôn cười nhẹ, cười xong đột nhiên cúi người sang, đầu tiên là l.i.ế.m nhẹ làn môi nàng từng chút từng chút, sau đó cạy mở hàm răng điên cuồng mút vào, hai cái lưỡi quấn quýt nhau say sưa không ngừng, phát ra tiếng nước làm người ta nghe xong cũng cảm thấy thẹn. Hai người càng ôm càng chặt, ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ mới tách nhau ra, một đường chỉ bạc kéo dài nối giữa hai làn môi.

Ngu Phẩm Ngôn đưa tay xoa nhẹ làn môi sưng đỏ của muội muội, trong mắt đầy ý cười, cất giọng nói khàn khàn: “Sớm biết rằng ca ca muốn hôn muội, cho nên mới thoa son vị mật đào phải không?”

“Đúng vậy.” Ngu Tương thản nhiên thừa nhận, lại uy hiếp: “Sau này nếu huynh dám vi phạm lời hứa, trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, ta sẽ thoa lên môi loại son thạch tín, chúng ta vừa hôn là đi hai mạng, cùng nhau xuống địa ngục.”

Ngu Phẩm Ngôn lại không hề bị nàng dọa sợ, ngược lại vui sướng cười rộ lên: “Tương Nhi, nàng thật ngọt! Lời nói ác độc như thế buông ra từ miệng nàng vẫn cứ ngọt ngào……”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp dần dần biến mất trong tiếng môi lưỡi quấn quýt trở lại.

————————–

“Truyện được đăng độc quyền tại Nguyệt Tịch Lâu, cảm ơn vì đã ủng hộ mình!”

Chờ đến khi xe ngựa tới Hầu phủ, đôi mắt Ngu Tương đã chứa đầy ý xuân, vòng eo bủn rủn, làn môi sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là bộ dáng đã được người ta yêu thương vô số lần.

Ngu Phẩm Ngôn cời áo khoác ra bọc lấy nàng bước vào phủ. Ngu Tương thoáng nhìn lão thái thái, vội vàng chột dạ giấu mặt vào trong áo choàng, tới tiểu viện Kinh Phức mới có thể thở phào một hơi.

Đào Hồng Liễu Lục tiễn bước Hầu gia, vây đến bên giường hỏi: “Tiểu thư, người và Hầu gia đã nói chuyện xong xuôi rồi sao? Sau này chúng ta sẽ như thế nào?”

Ngu Tương l.i.ế.m liếm cánh môi cơ hồ đã bị hôn nát, tươi cười ngọt ngào: “Đã xong rồi, không được bao lâu nữa các ngươi phải gọi ta là phu nhân.”

Đào Hồng vui mừng nhảy lên, Liễu Lục lại lo lắng: “Tiểu thư, thân phận của người thì nên xử lý như thế nào? Chỗ lão phu nhân chúng ta nên nói thế nào đây?”

Ngu Tương thở dài nói: “Thân phận của ta ca ca sẽ xử lý giúp, về phần bên chỗ lão thái thái, chỉ có thể dựa vào thời gian để giải quyết vấn đề. Ta thật sự luyến tiếc nếu phải rời khỏi ca ca, hy vọng các ngươi có thể thông cảm.”

“Thông cảm thông cảm, đương nhiên thông cảm. Hầu gia và tiểu thư vốn là trời sinh một đôi!” Đào Hồng không ngừng gật đầu. Liễu Lục trầm ngâm một lát, cổ vũ nói: “Nếu tâm ý tiểu thư đã quyết, tất nhiên bọn nô tỳ sẽ nghe theo. Sau này tiếp tục sống lại ở Hầu phủ, tốt hơn những nơi khác nhiều.”

Loading...