Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:08
Lượt xem: 153
Đầu của Kha Mỹ Ngu vô cùng đau đớn, vừa mở mắt ra, đã thấy một bà cụ đi tới bên cạnh, tha thiết nhìn về phía cô: "Ngu Bảo Nhi ngoan, cháu tỉnh rồi à! Có phải đau đầu lắm hay không?"
"Bà nấu sữa ấm trong nồi cho cháu rồi, còn có canh đường đỏ trứng gà, cho một thìa lớn mật ong nữa, thơm ngọt lắm!"
Bà cụ nhìn về phía cô, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nở một nụ cười.
"Tiểu Ngư Nhi của bà, sao cháu lại ngốc như vậy, chỉ vì một thằng lăng nhăng mà không chịu ăn uống thế này."
"Nếu không ăn uống thì sao mà có sức gọi cha và các anh đi trút giận cho cháu chứ!"
Một người phụ nữ trung niên cũng đi tới, không ngừng thốt ra những lời quan tâm: "Tiểu Ngư Nhi, con có khó chịu chỗ nào không…"
Kha Mỹ Ngu chỉ mím chặt môi lắc đầu, sau khi nén cơn khó chịu lúc đầu xuống, cả người đều ngây ra.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh một chút, ngôi nhà ngói bùn đất tuy tồi tàn dột nát nhưng vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Tấm vải hoa màu xanh cũ ngăn cách hai gian trong ngoài, trên tường treo những chiếc mũ rộng vành, giỏ trúc và một chiếc túi vải đeo vai màu xanh bộ đội có lót lông sợi thô; trên mặt bàn gỗ thô có một chiếc gương khung nhựa đỏ chót và một lọ men sứ có ghi dòng chữ "phục vụ nhân dân"; bên cạnh là ba chiếc hòm gỗ cùng một chiếc tủ có năm ngăn kéo.
Mà cô thì đang nằm trên một chiếc giường gỗ thật, treo một chiếc màn vàng cũ chắp vá…
Cộng thêm những ký ức hỗn loạn cô vừa tiếp nhận trong đầu, Kha Mỹ Ngu nghiêm mặt quay đầu nhìn về phía hai người kia.
Đúng vậy, cô đã xuyên không thành người chị họ độc ác của nữ chính phúc bảo trong một cuốn tiểu thuyết niên đại!
Lúc này chắc là nữ chính Kha Ân Thục bị nguyên chủ đẩy ngã xuống sông, đúng lúc được đối tượng của nguyên chủ - Vu Kính Nguyên đang mang lễ vật sang cầu hôn nguyên chủ cứu giúp.
Vào những năm 1970, trước mắt bao nhiêu người, bất kể vì lý do gì, hai người đã ôm nhau ở cạnh nhau.
Đối tượng kết hôn mỗi tháng có tiền lương hơn năm mươi đồng, tự nhiên bỏ qua mình mà rơi vào đầu cô em họ đen gầy vô hình kia, làm sao nguyên chủ chịu được.
Nhưng chuyện này lại được ông cụ quyết định, để Kha Ân Thục kết hôn với Vu Kính Nguyên, nguyên chủ tuyệt thực phản đối, càng lúc càng giống như cược một canh bạc.
Trong vụ thu hoạch ngày mùa, tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đều ra ngoài làm việc.
Người nhà chú hai vậy mà lo mọi chuyện thay đổi nên nhân cơ hội làm trước nói sau, kích thích nguyên chủ ra ngoài gây sự ầm ĩ, kết quả bị thím hai ngăn lại, vừa vặn ngã đập đầu xuống đất!
Kha Mỹ Ngu tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh cực kỳ nhạt nhẽo, quả nhiên là "vừa vặn", thật sự là "vừa vặn" hay sao?
Lúc này, ngoài sân truyền đến một trận xôn xao: "Này, thông gia nhà các người thật náo nhiệt, có phải chúng tôi đã tới không đúng lúc rồi hay không?"
Người nhà họ Kha rất yêu thể diện, cho dù bọn họ không vui khi con nhà chú hai cướp mất hôn sự của Kha Mỹ Ngu, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn phải giả vờ, tùy ý chào đón người nhà chú hai và bà mối vào trong.
Nhà chính và phòng của Kha Mỹ Ngu chỉ cách nhau một bức rèm cửa mỏng manh!
"Ân Thục, mau đi xin bà của con một ít đường đỏ và trứng gà để chiêu đãi khách đi." Thím hai luôn luôn chất phác mặt đầy vui mừng nói, còn mang theo chút đắc ý bên trong lời nói.
"Vừa vặn trong nồi có canh trứng gà đường đỏ còn nóng ấm, bên trên là một lớp mật ong rừng đặc quánh, lấy ra cho ba đứa nhỏ ăn ngọt miệng đi."
"Nhà nông dân chẳng có gì nhiều, món trứng gà với mật ong rừng này cũng đủ no rồi."
Người nhà họ Kha không giấu nổi sự kinh ngạc trên mặt, nhìn về phía thím hai nhà họ Kha, bọn họ thực sự không thể tưởng tượng được một nàng dâu bình thường bị khinh bỉ, bây giờ lại đột nhiên xoay người thành chủ nhân, còn dám tơ tưởng đến món ăn mà bà lão để dành cho đứa cháu gái bé bỏng!
Cả bà nội Kha và mẹ Kha đều đen mặt trừng mắt nhìn chằm chằm ra bức rèm cửa, âm thầm chửi rủa vài câu.
Kha Ân Thục do dự một chút, nhưng vẫn thẹn thùng cười đáp lại.
Cô ta thật sự đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn, chia cho ba đứa nhỏ, sau đó vén rèm lên, đứng ở cửa không tiến vào, giọng điệu nhẹ nhàng lễ phép nói: "Bà nội, nhà chúng ta có khách tới, bà có thể cho cháu mượn một ít đường đỏ với trứng gà không ạ?"
Một từ mượn không chỉ khiến người nhà họ Kha khó xử mà còn chặn lại các loại lý do của bà nội Kha.
Bà nội Kha tức giận đến mức nhăn nhó cả mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng, bà ấy có thể nhìn thấy nụ cười khiêu khích trên khuôn mặt nhỏ như hạt đậu của con bé kia dưới ánh đèn.
Hết lần này đến lần khác, bà ấy đường đường là một gia trưởng nông thôn, vì nể mặt người ngoài mà đánh cũng không được, chửi cũng không xong, còn phải lấy trứng gà và đường đỏ ra cho người nhà thằng hai mặt mũi!
Kể từ khi bà nội Kha từ một nàng dâu trở thành mẹ chồng, chưa bao giờ phải chịu sự mất mát nặng nề như vậy, lại còn đến từ người trong nhà mình nữa chứ.
Kha Mỹ Ngu nắm chặt lấy tay bà cụ, cười nói: "Thật ngại quá em họ, trong nhà chỉ có hai con gà, ngày nào cũng đẻ trứng nhưng đều bị bà nội lấy ra bồi bổ thân thể cho chị mất rồi."
"Ài, cũng tại thân thể chị không được khoẻ, mới bị thím hai đẩy nhẹ một cái đã không đứng vững, còn bị ngã đập đầu xuống đất, sau này không thể chạy nhảy được nữa, chỉ có thể được chăm sóc cẩn thận thôi."
"Canh trong nồi là thuốc bổ hôm nay của chị, dùng đường đỏ để che bớt mùi thuốc, cũng không biết cơ thể trẻ con ăn vào có chịu được hay không. Dù sao cũng là thuốc ba phần độc mà…"
"Nhưng có khách tới nhà, cũng không thể chiêu đãi bọn họ bằng nước lã được đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-1.html.]
"Mẹ ơi, mẹ có thể qua nhà thím Trần bên cạnh mượn mấy quả trứng gà cho em họ con được không?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm dịu lại không nhanh không chậm, không cho người khác cơ hội cắt ngang, nhưng từng lời nói ra giống như những cái tát thật mạnh, giáng bốp bốp vào mặt người nhà chú hai.
Ba đứa bé đang vui vẻ cầm bát ăn thì bị người lớn hoảng sợ kéo qua một bên, bắt nôn hết sạch cả bữa sáng ra ngoài. Nhìn những hoa trứng trên mặt đất, lũ nhóc không hiểu tại sao trực tiếp dắt cuống họng lên kêu gào.
Ầm ĩ đến mức người nhà họ Vu và bà mối đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Kha Ân Thục mím chặt cánh môi, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Kha Mỹ Ngu, sắc mặt lập tức tỏ vẻ cay đắng, rụt rè tự trách nói: "Chị họ, em xin lỗi, em thật sự không có ý muốn cướp hôn sự của chị."
"Lúc ấy em… Em không cẩn thận trượt chân ngã xuống sông, nếu biết được đồng chí Vu cứu sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, em thà để bị nước cuốn trôi từ đầu còn hơn!"
Kha Mỹ Ngu nhíu mày: "Thế à, lúc đó em họ chặn chị lại trên cầu nói chuyện, chẳng lẽ không nghĩ tới tình huống này hay sao?"
"Bình thường hai chúng ta còn không nói với nhau được mấy câu, nhưng hôm đó em như s.ú.n.g máy nói bà nội thiên vị, nói người nhà chị hút m.á.u người nhà chú hai các em."
"Mắt thấy đồng chí Vu sắp đi đến trước mặt, còn túm lấy quần áo của chị. Chị chỉ giật lại quần áo bị túm thôi, thế mà em lại nhảy luôn xuống sông."
"Nếu em muốn đàn ông thì cứ nói thẳng ra, với quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ chị còn có thể không tặng cho em sao? Nói gì là một người đàn ông già có ba đứa con chứ!"
Kha Ân Thục không thể tin được trừng mắt nhìn chằm chằm vào Kha Mỹ Ngu, vẻ mặt đau lòng lùi lại phía sau vài bước: "Chị họ, dù sao thanh danh của em cũng sớm mất rồi, nên em không sợ mất mặt thêm đâu, chỉ cần trong lòng chị thấy dễ chịu hơn là được."
"Ô, ý của em là chị đổ tội cho em hả?"
Kha Mỹ Ngu cười khẽ một tiếng, thổi thổi lên móng tay màu hồng của mình, thản nhiên nói: "Thật trùng hợp, hôm đó đồng chí Tần cũng câu cá dưới gầm cầu, chắc chắn anh ấy đã nghe thấy toàn bộ sự việc! Tại sao chúng ta không tìm anh ấy để đối chất một chút nhỉ?"
Kha Ân Thục siết chặt nắm đấm, dùng sức cắn chặt răng.
Chị họ nhà mình từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật, chỉ cần phất tay áo là có cơm đưa đến tận miệng, chưa bao giờ phải lo toan cuộc sống, vẻ ngoài tùy hứng ngang ngược lại được tất cả mọi người yêu mến!
Từ khi nào mà bà chị họ không biết gì về mọi thứ lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, suy nghĩ sáng suốt rõ ràng như vậy?
Cô ta hơi cúi đầu, sợ hãi thu lại thân hình gầy gò, nhỏ giọng oán trách nói: "Chị họ, sao chị cứ nhất định phải chèn ép em vậy?"
"Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba người, chị, em và đồng chí Tần đều biết!"
"Chị không thể đổi trắng thay đen, cùng với đồng chí Trần chấp mê bất ngộ đâu ạ."
Kha Ân Thục chỉ nói một câu, đã đổ hết sạch nước bẩn lên đầu Kha Mỹ Ngu, còn biến lời nói của đồng chí Tần kia trở nên mất uy tín.
"Con bé tám kia, lời này của mày có ý gì?"
Mẹ Kha không vui, tức giận hỏi: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, úp úp mở mở vu khống ai vậy?"
"Tiểu Ngư Nhi nhà tao ngoan ngoãn lễ phép, chưa từng nói dối, cũng không có lòng dạ đen tối uốn éo như mày, gặp đàn ông là không đứng yên được!"
Cha Kha ở ngoài phòng nghe nói như thế, mang theo năm đứa con trai yên lặng đứng ở cửa nhà chính, che hết ánh nắng mặt trời.
Còn có tư thế xắn tay áo đi tìm người đánh nhau!
Người nhà họ Vu thấy vậy không nhịn được âm thầm tặc lưỡi, trong lòng càng nghiêng về Kha Ân Thục, không có anh em ruột làm chỗ dựa, tính cách nhát gan không dám tranh giành.
Ông cụ vẫn luôn im lặng nãy giờ rít vài hơi thuốc lá, khàn giọng nói một câu cảnh cáo: "Cháu tám, Ngu Bảo Nhi tính tình trầm lặng, ngoại trừ đi học thì rất ít khi ra ngoài, cho nên không thể có khả năng dính dáng gì đến đồng chí Tần sống trong chuồng bò đâu!"
"Bây giờ Ngu Bảo Nhi bị ngã vỡ đầu, suýt nữa thì không qua khỏi, hôn sự của con bé cũng rơi vào người cháu rồi. Cháu còn bất mãn cái gì nữa?"
Kha Ân Thục dư quang thoáng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của bà mối và những người khác trong sân, lập tức mím môi nói: "Nói cho cùng vẫn là chị họ chịu thiệt thòi, sau này, sau này cháu sẽ bù đắp cho chị ấy thật tốt!"
Kha Mỹ Ngu xương cốt mềm yếu tiếp tục xoa dịu bà cụ, vô cùng hưởng thụ sự che chở của người thân, lười biếng cười khẽ một tiếng: "Đúng là phải bù đắp thật tốt, lần này chị ngã một phát không nhẹ, sau này cũng không làm được việc nặng nhọc nữa, ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời cơ đấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Làm gì có chuyện nguyên chủ cứ như vậy bị ngã mà không có lý do!
Cô đã tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ, đương nhiên phải đòi lại công bằng đàng hoàng rồi.
"Đúng vậy, lát nữa chờ khách khứa đi hết, chúng ta sẽ tính toán rõ ràng!"
Bà cụ nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng tức giận thở phì phò nói tiếp.
Sắc mặt nhà họ Vu không được ưa nhìn lắm, nhà mình tới cửa đính hôn với con gái út của nhà chú hai, là khách quý.
Hơn nữa, bọn họ và nhà chú hai có thể coi là thân thích đường đường chính chính, không nể mặt nhà chú hai cũng tức là không nể mặt nhà họ Vu!
Huống chi, đứa con trai ưu tú nhà bọn họ lại bị người ta chán ghét gọi là người đàn ông già!
Mẹ Vu đã thay đổi thái độ thờ ơ lúc trước, trực tiếp nhiệt tình cười giữ chặt lấy thím hai: "Tôi nghe nói cô gái nhà bà rất chăm chỉ, có năng lực, còn ngoan ngoãn, hiếu thuận xinh đẹp nên mới cố ý nhờ chị Trương làm mai mối đấy."
"Mặc dù Nguyên Nguyên nhà tôi đã từng kết hôn, còn có ba đứa con, nhưng bọn trẻ còn nhỏ không nhớ được nhiều, mẹ đẻ cũng mất vì khó sinh, chỉ cần đồng chí Kha Ân Thục tận tâm một chút thì chẳng khác nào nuôi ba đứa con trai ruột!"
"Hơn nữa sau này cô ấy và Nguyên Nguyên có sinh con, người nhà chúng tôi cũng sẽ không can thiệp hay thúc giục gì hết."