Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:31
Lượt xem: 8
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, ăn xong trứng chần đường nâu, Cao Nham Quân đi thẳng vào chủ đề: “Đồng chí Tần, gần đây xưởng trưởng Lưu của chúng tôi rất bận, bởi vì xưởng sản xuất ra mẫu gạch chất lượng cao nên đã nhận được rất nhiều đơn hàng của các đơn vị, nên dạo này anh ấy lúc nào cũng ở trong lò gạch.
Xưởng trưởng nói thôn Lạc Phượng chúng ta dạo này cũng nung rất nhiều gạch, dùng làm chuồng cho gia súc gia cầm và xây nhà gạch cho dân làng. Có phải có nhiều đồng chí đã là thợ lành nghề rồi đúng không?”
Trưởng làng mỉm cười gật đầu: “Quả đúng là như vậy, trình độ văn hóa của người dân trấn Hóa Nguyên chúng tôi không quá cao, nhưng cũng không ngốc, học gì cũng rất nghiêm túc, lại chăm chỉ làm lụng, đều là những người làm giỏi!”
Tần Nguyên Cửu cũng nói thêm: “Người dân trong làng đều là do tôi dẫn dắt, còn thành lập một đội gạch ngói, những thành viên trong đội cũng đều học thành nghề.”
Cao Nham Quân vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, lần này xưởng gạch vừa mới xây một lượng lớn lò gạch, ông chủ cũ dẫn dắn công nhân sản xuất gạch ngói mới, đã hoàn thành được một loạt đơn hàng, có thể tiến hành tuyển dụng quy mô lớn.
Công nhân cũ dẫn dắt công nhân mới còn cần một thời gian để ăn khớp, nhưng bây giờ đơn hàng đang rất gấp, vì vậy mà xưởng trưởng lo lắng đến mức hói cả đầu.
Giờ thì tốt rồi, có các đồng chí trấn Hóa Nguyên gia nhập, có thể giải quyết được cả cục diện lớn.”
Cao Nham Quân hạ giọng nói: “Thực ra, xưởng trưởng chúng tôi thấy tình hình kinh tế của nhà xưởng vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, lần tuyển công nhân này có quy mô lớn, nhưng chỉ có ba mươi phần trăm công nhân là chính thức, còn lại đều là tạm thời.
Sau này xem xét hiệu quả hoạt động của xưởng rồi mới quyết định chuyển một nhóm công nhân tạm thời thành chính thức, hơn nữa, nhà máy sẽ có một lượng lớn công nhân tạm thời dài hạn để đối phó với những biến động lợi nhuận của xưởng.”
Ý trong lời nói của anh ta rất rõ ràng, thanh niên trong thôn Lạc Phượng sẽ chiếm phần lớn suất công nhân chính thức.
Những người trong nhà đều rất vui vẻ.
Mẹ Kha thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thím đừng bận nữa, cháu cũng nhân lúc tan làm tới thương lượng với mọi người, cuối năm rồi, mọi người trong xưởng đều bận tối mắt tối mũi. Lát nữa cháu còn phải chạy đến vài làng nữa cơ.”
Anh ta vỗ vỗ chiếc đèn pin trong tay mình, mỉm cười nói.
Tần Nguyên Cửu mỉm cười nói: “Mẹ, phiền mẹ chuẩn bị cho chúng con một ít cơm ăn nhanh, đợi lát nữa con lái xe máy dẫn cậu ấy đi một vòng. Ban đêm đi xe dùng đèn pin trên đường cũng rất nguy hiểm.”
Cao Nham Quân liên tục từ chối: “Đồng chí Tần không cần phải phiền phức vậy đâu, tôi rất quen đường trong núi, giờ cũng muộn rồi, tôi nghỉ ngơi ở nhà đồng hương một đêm là được.”
Mẹ Kha đã quay người đi chuẩn bị đồ ăn.
Lần này Kha Mỹ Ngu không đi theo mà cùng Vọng Đế Xuất ngồi dựa vào tường, vừa dỏng tai lên nghe vừa lấy đồ ăn vặt ra chia nhau.
Có đồ ăn, Vọng Đế Xuất vô cùng yên tĩnh, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh cố gắng mở to, thỉnh thoảng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Cao Nham Quân ngại ngùng tiếp tục ngồi, lấy ra một tập tài liệu tổng quát tuyển công nhân màu đỏ từ trong túi.
Lần này xưởng gạch trấn Hóa Nguyên sẽ tuyển tổng cộng hai trăm công nhân, chỉ có sáu mươi người là công nhân chính thức, còn lại là công nhân tạm thời. Ngay cả tiền lương và phúc lợi cũng đều ghi rõ ràng trên đó.
Công nhân tạm thời gần như không có phúc lợi nào ngoài bao ăn bao ở, hơn nữa tiền lương cũng thấp hơn ba phần so với công nhân chính thức.
Nhưng mọi người đều biết rằng, công nhân chính thức làm những việc mệt mỏi bẩn thỉu, công nhân chính thức lại làm những việc yêu cầu kĩ thuật tương đối.
“Vừa hay ngày mai đồng chí Tần đến xưởng gạch với tôi một chuyến, tìm giám đốc xưởng nói rõ tình hình, xem xem kĩ thuật của thanh niên làng mình thế nào rồi quyết định số suất trúng tuyển sau.”
Tần Nguyên Cửu đồng ý.
Mẹ Kha tự tay làm sợi mì, hai loại nước dùng một mặn một chay rồi kèm thêm hai đĩa dưa chua.
Đồ ăn vừa được bưng lên, Vọng Đế Xuất đã hưng phấn vỗ cánh, tiếng vỗ vang vọng khắp nửa làng: “Thím, thím, cơm ngon, cơm ngon, chim muốn ăn!”
Mọi người đều ngứa tai vì tiếng ồn của nó.
Mẹ Kha mỉm cười nói: “Có phần của mày, thiếu ai cũng không thiếu được phần của Vân Bảo Nhi nhà ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-182.html.]
Kha Mỹ Ngu sững người, quay đầu lại trừng mắt nhìn Vọng Đế Xuất thân chim tâm thú, nhỏ giọng nói: “Không được ăn nhiều, lương thực trong nhà có hạn!”
Vọng Đế Xuất rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, còn biết dựa hơi người, lúc này nó ngẩng cổ lên, nhỏ giọng đáp lại: “Ta mang khẩu phần đến, cô biết mà. Ta ăn thì tốn bao nhiêu chứ.”
Nói xong nó bay đến cạnh bàn, cười hai tiếng với mẹ Kha, bắt chước Cao Nham Quân đáp: “Cảm ơn thím.” Rồi một chân đáp đất, một chân cầm chặt đôi đũa, đưa vào miệng rất điêu luyện…
Mọi người đều phải kìm lại một câu, con chim này thành tinh rồi!
Ăn cơm xong, Tần Nguyên Cửu đưa Kha Mỹ Ngu và ông Tiết, ông Triệu về nhà mới trước.
Nhìn cô gái đang sờ bụng mình thỏa mãn, anh thấy xung quanh không có ai, bèn nâng mặt cô lên hôn một cái thật mạnh.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông ập đến.
Đầu óc Kha Mỹ Ngu ngơ ra, chưa kịp tỉnh lại.
“Cái đồ vô lương tâm này, em ở công xã Hà An không nhớ đến anh tí nào sao?”
Anh cắn vào chóp mũi cô.
Kha Mỹ Ngu cau mày xoa xoa: “Anh tuổi chó à, hôn thì cứ hôn sao lại cắn em?”
Mắt Tần Nguyên Cửu không khỏi tối sầm lại, nếu như không phải tiễn người khác ra ngoài thì anh thực sự muốn bế cô vào phòng.
Để cho cô biết, câu này có ý nghĩa như nào đối với đàn ông.
Hôn thì hôn là cái gì? Cô đã chấp nhận mình trong thời đại này rồi à?
Tần Nguyên Cửu nén cơn giận trong lòng xuống, vén mấy sợi tóc lưa thưa bên tai sang một bên một cách dịu dàng bất thường: “Tối nay em cứ ngủ trước đi, anh không biết khi nào với về.”
Kha Mỹ Ngu nheo mắt mỉm cười gật đầu, giá trị hòa bình hôm nay của cô đầy ắp!
Sau khi tiễn anh đi, cô đóng cửa lại, quay đầu lại thì thấy Vọng Đế Xuất đang nhìn mình chằm chằm.
Cô chê bai đẩy nó sang một bên.
“Hi hi.” Vọng Đế Xuất thấp giọng cười gian: “Còn trẻ tốt thật đấy, lúc nào cũng tình cảm tràn trề!”
“Mày chỉ là một con chim thì hiểu gì chứ?” Kha Mỹ Ngu lườm nó một cái.
“Sao lại không hiểu, ta đã trải qua mười mấy đời hoàng đế, toàn bộ kinh đô đều thu vào tầm mắt ta, tối nào ta cũng thấy lều đỏ tung bay. Theo con mắt của ta, chồng cô cũng có thể lực tốt đấy, kích thích quá…”
Bị một con chim trêu ghẹo, cảm giác…
Kha Mỹ Ngu nghiến răng: “Vậy còn mày thì sao? Thực chiến lần nào chưa?”
Vọng Đế Xuất sững sờ đến mức quên vỗ cánh, rơi thẳng xuống, khi còn cách mặt đất tầm ba phân nó mới nhếch nhác bay lên.
Vọng Đế Xuất ổn định thân thể, hừ nói: "Không phải ta không muốn chiến đấu, mà là trên đời này không có dã thú nào xứng đáng với sự uy phong lẫm liệt của ta!"
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nhướng mày: "Không ngờ bây giờ mày vẫn còn trinh, chậc chậc, mấy trăm năm không đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, mày đúng là hỏng bét..."
“Ta, ta thà thiếu thốn còn hơn ẩu,” Vọng Đế Xuất tức giận vỗ cánh, “Tuy ta là thú vật, nhưng lại chung thủy với tình yêu, tuyệt đối không phải ăn chơi!”
Mặc dù nó đã mấy trăm tuổi, cũng đã nhìn thấy hết yêu hận tình thù trong nhà đế vương nhưng Vọng Đế Xuất vẫn ôm những ảo tưởng đặc biệt đẹp đẽ về tình yêu.
“Được rồi, mày cứ từ từ đợi đi.” Kha Mỹ Ngu còn muốn ngủ yên nên không đả kích nó nữa.
Sau khi Hạ Hoa mới được thành lập, cánh cổng vào lục giới đóng lại, con thú ngu ngốc này đi đâu để tìm bạn đời?
Thời gian trong không gian của Kha Mỹ Ngu được sắp xếp rất chặt chẽ, như thường lệ, cô bận rộn việc đồng ruộng và khu chăn nuôi trước, sau đó bào chế dược liệu, luyện đan, vẽ bùa, đọc sách,..