Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:35
Lượt xem: 10
Con ngươi Tần Nguyên Cửu khẽ run lên, cười nói: "Không phải cô út đã chiêu đãi em rất tốt sao? Sao nằm mơ cũng nghĩ đến ăn? Thật ra anh biết làm bánh sinh nhật, nếu em muốn ăn thì anh làm cho em?"
"Hôm khác đi, không phải hôm nay anh phải đến lò gạch sao?" Kha Mỹ Ngu vẫn không thể vui lên, cho dù điểm hòa bình trong ngày đã trọn vẹn, cô vẫn đang tâm tâm niệm niệm nhớ thương đồ ăn và bánh ngọt mình bận rộn làm trong giấc mơ.
Tất cả đều là đồ cô thích ăn!
Kha Mỹ Ngu thậm chí còn nhớ rõ khi cô biến mất, Ứng Yến cười đắc thắng, tự mình thưởng thức đồ ăn ngon!
Thật là khinh người quá đáng mà.
“Đúng vậy,” Tần Nguyên Cửu xoa đầu cô, hôn cô: “Trở về anh sẽ mang đồ ăn ngon cho em.”
“Cũng mang cho chim ta nữa,” Một cái đầu chim lọt qua cửa sổ, Vọng Đế Xuất cạc cạc cười.
Hai người họ vô thức phớt lờ nhóc con không biết điều này.
“Hôm nay mẹ hấp bánh bao cho bữa trưa, nhớ để lại một ít cho anh nhé.”
Nghe nói có bánh bao để ăn, lúc này Kha Mỹ Ngu mới có chút tinh thần, cô cười gật đầu, nghĩ tới về sau mình sẽ phung phí một lần, mua một chiếc bánh ngọt nhỏ hơn từ cửa hàng hệ thống cho đỡ thèm.
Phụ nữ phải trân trọng chính mình, có thể ăn, uống, mặc thì cuộc sống mới có ý nghĩa!
Đã bước vào tháng chạp, thời gian giống như bước lên ván trượt, vội vàng lao về phía trước.
Năm nay, cuộc sống của người dân thôn Lạc Phượng đã được cải thiện rất nhiều, chưa kể năm tới sẽ có thể chăn nuôi gia cầm gia súc, được sản xuất một số sản phẩm để cải thiện cuộc sống, còn có thể xây nhà gạch trong thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa, không khí trong sạch còn đông ấm hạ mát!
Năm nay nhờ phúc của Kha Mỹ Ngu nên mọi người đều được ăn rất nhiều thịt lợn rừng, có chất béo dồn vào trong bụng.
Hơn nữa, tin tức nhà máy gạch tuyển dụng đã truyền ra, hai mươi sáu thanh niên ở thôn Lạc Phượng đã trở thành công nhân chính thức, năm mươi chín thanh niên là công nhân tạm thời, có thể nói mỗi hộ gia đình trong thôn đều có thể xin được một hoặc hai suất, cũng đủ cho năm sau bọn họ có chất lượng cuộc sống nhảy vọt!
Anh em họ của Kha Mỹ Ngu cũng được nhận vào, nhưng một nửa là công nhân chính thức, nửa còn lại là công nhân tạm thời.
Nhiều chuyện vui như vậy, mọi người đều có một năm vô cùng sôi động và long trọng.
Kha Mỹ Ngu cũng là lần đầu tiên trải qua Tết âm lịch nồng hậu như vậy, từ mồng tám tháng chạp đến rằm tháng giêng, ngày nào trong nhà cũng có món ngon, thăm người thân rồi họp chợ,... Mặc dù con người ở thời đại này thiếu thốn vật tư, giải trí ít, nhưng hương vị năm mới lại rất đậm đà, giống như một dấu ấn nóng bỏng in thật sâu trong trí nhớ, rất lâu sẽ không phai mờ.
Thân thể của ông Tiết và bà Triệu đã hoàn toàn bình phục, bọn họ tràn đầy sinh lực, nếp nhăn trên mặt nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy, tóc trên đầu dày và đen bóng, giống như mới đang ở độ tuổi ngoài ba mươi, đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.
Bọn họ không dám tin nhìn mình trong gương, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng ban đầu của họ.
“Ngu Bảo Nhi, y thuật của cháu quá cao siêu.” Bà Triệu không khỏi khen ngợi hết lần này đến lần khác.
Có người phụ nữ nào thích ngoại hình của mình già đi?
Có thể trẻ lại một lần nữa, bà ấy không còn từ nào để diễn tả được sự phấn khích và biết ơn.
Phải, đời người chỉ có một lần, chỉ những ai cảm nhận được nỗi đau khổ của tuổi già mới biết quý trọng sức khỏe của mình.
Hiện giờ trong đầu bọn họ tràn ngập những kiến thức về dưỡng sinh mà Kha Mỹ Ngu đã dạy cho họ, cùng với món súp gà hàng ngày, làm sao họ có thể lẫn lộn đầu đuôi được nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-184.html.]
“Đứa nhỏ này, cháu muốn cái gì?” Bà Triệu nắm lấy tay Kha Mỹ Ngu, chân thành hỏi.
“Bà Triệu, cháu sinh ra trong một tổ ấm, không thiếu thứ gì cả.” Kha Mỹ Ngu cười nói, "Ông bà không cần suy nghĩ nhiều, dù sao mấy người chúng cháu phải đi tỉnh lỵ học tập, có thể sẽ phải mượn dùng nhà bà hai năm đấy."
"Ông bà đã cống hiến rất nhiều cho Hạ Hoa chúng ta, cháu mới làm rất ít thôi."
“Ha ha, bà Triệu, bà suy nghĩ hẹp quá rồi, trong lòng đồng chí Tiểu Kha người ta cũng mang quốc gia đấy.” Ông Tiết ngoài miệng trêu chọc bạn già như vậy, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc đến thủ đô mua tứ hợp viện cho Ngu Bảo Nhi.
Sau này Tiểu Tần lai chắc chắn sẽ phải về thủ đô, mà Ngu Bảo Nhi lại thích náo nhiệt, có nhiều anh em, một tòa nhà bình thường căn bản không thể chứa được họ.
Hơn nữa, khi Ngu Bảo Nhi đến thủ đô rồi, không biết sẽ thuận tiện hơn bao nhiêu quê nhà này.
Sau khi tiễn hai ông bà ra về, Kha Mỹ Ngu và những người khác cũng phải thu dọn hành lý và đến trường báo danh.
Đây cũng là một sự kiện lớn đối với nhà họ Kha, theo yêu cầu của Kha Mỹ Ngu, ông nội Kha và bà nội Kha đều đi theo, đương nhiên vợ chồng chú tư Kha cũng đi cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thôn Lạc Phượng bất ngờ xuất hiện bảy sinh viên, trưởng thôn lập tức chấp thuận cho con trai mình chở máy kéo đưa bọn họ đi.
Tần Nguyên Cửu và các anh em nhà họ Kha dựng một chiếc lều bằng cọc tre và rơm rạ trên máy kéo trước, cả nhà rúc vào nhau để giữ ấm và tránh gió.
Nơi xa nhất mà bà nội Kha từng đến chính là thị trấn Hóa Nguyên, lúc này dù thời tiết vừa chuyển ấm, cây cối còn tiêu điều nhưng bà cụ cũng không muốn bỏ lỡ một chút phong cảnh nào.
Không chỉ có bà cụ, có thể nói, ngoại trừ Kha Mỹ Ngu, Tần Nguyên Cửu và ông nội Kha, tất cả mọi người trên máy kéo đều như vậy.
Sau khi rời khỏi trấn Hóa Nguyên, người họ Kha xếp hàng vòng quanh thùng xe.
"Ôi, nhìn bọn họ ở đây đã bắt đầu bận rộn rồi, thôn chúng ta có một con sông, lúc tưới tiêu sẽ thuận tiện hơn nhiều..."
Thôn Lạc Phượng nằm trong núi rừng, nhiệt độ ở đó thấp hơn ở đây nên ngày mùa bận rộn bao giờ cũng muộn hơn bên ngoài vài tuần.
“Trong thôn bọn họ có thật nhiều người có xe đạp…”
"Con xem đó có phải là cô dâu không? Quần áo cô ấy mặc thật là đẹp..."
Mẹ Kha và bà cụ đứng cạnh nhau, gặp cái gì cũng bình luận một chút, trong khi một loạt anh em nhà họ Kha đều gật đầu phụ họa.
Ông cụ cũng không khỏi cảm thán: “Đã lâu rồi không ra ngoài, thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, tổ chức của chúng ta ngày càng tốt hơn, mọi người đều sống rất tốt, không có chiến tranh, mọi người đều có đất để canh tác, đây là những điều khi còn trẻ chúng ta nghĩ cũng không dám!”
Ông cụ vừa dứt lời, không khỏi ngậm chặt miệng, ngượng ngùng ghé vào tai Kha Mỹ Ngu nói: "Ngu Bảo Nhi, chúng ta đi theo tiễn các cháu có sao không?
Người ở thành phố coi thường người ở nông thôn, chúng ta xuất hiện có mang đến phiền phức nào cho các cháu không?"
Kha Mỹ Ngu cười khẽ kéo lấy cánh tay ông cụ, "Ông nội, ông nghĩ gì vậy? Ông cảm thấy cháu sợ điều này sao? Hay là các anh trai cháu sợ điều này?"
Chú tư Kha trừng mắt: "Đám nhóc ngu ngốc đó dám nói vậy, cha lấy roi quất c.h.ế.t chúng!
Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, chúng nó không phải là người không có lương tâm.”
Trên mặt Kha Nguyên Tuế đầy vạch đen: "Cha, cha vừa nói gì cơ? Có người cha nào hình dung con trai mình như vậy sao? Chúng con là chó, vậy cha là gì?"
Kha Mỹ Ngu vội vàng nói: "Được rồi được rồi, người thành phố coi thường người nhà quê là bởi vì tư tưởng bọn họ không đúng, phân biệt giai cấp sai lầm. Sao chúng ta phải gánh chịu để trong lòng không vui?
Mọi người là người thân của con, là người con kính trọng nhất. Chúng con có thể vào đại học, thời khắc quan trọng như vậy, sao lại thiếu mọi người chứng kiến được chứ?