Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:56:50
Lượt xem: 10
Các giáo viên đều không được tự nhiên cười nói: "Cô Triệu đừng vất vả quá, tính cách học sinh đã hình thành từ lâu, không dễ quản giáo, cô hãy thư giãn đi.
Con đường tương lai là do bọn chúng tự mình đi, chúng ta làm tròn bổn phận là được, chúng tôi đi ăn cơm trước, cô cũng nhanh lên, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng..."
Cô Triệu còn chưa kịp mở miệng, các giáo viên này đã nhanh chóng rời đi.
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Kha Mỹ Ngu đang đắc ý: “Em cố ý!”
Bà ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được, hình tượng mình khổ sở gây dựng mười mấy năm qua sẽ sớm sụp đổ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thần thức của Kha Mỹ Ngu bao trùm toàn bộ phòng học, sau khi xác nhận xung quanh không có người, cũng không tiếp tục giả vờ nữa.
Cô cười khẩy: "Đúng là em cố ý đấy!
Lúc trước em nhường nhịn cô, là xuất phát từ sự tôn trọng giáo viên, khoan dung cô bằng mọi cách có thể, cũng tận lực làm theo những yêu cầu của cô. Nhưng cô chưa bao giờ biết cái gọi là có chừng mực.
Hiện tại cô lại lôi kéo cả lớp đấu với em. Điều này đã khiến tâm trạng mọi người rất khó chịu!
Cô Triệu, người đang làm trời đang nhìn, cô đừng tưởng trước kia mình làm chuyện ác thần không biết quỷ không hay, cẩn thận oan có đầu nợ có chủ, những ngày này cô cũng đừng nên đi đêm..."
Cô Triệu tức giận đến toàn thân phát run: "Đồ đê tiện, cô lại dám uy h.i.ế.p tôi, cô không sợ mình không tốt nghiệp được, thậm chí bị xử phạt, vĩnh viễn không thể lên đại học hay sao?"
Kha Mỹ Ngu nhướng mày, “Trước khi cô chọc tức em, cũng không tra xem em làm cách nào mới có được vị trí này sao? Tại sao người khác chỉ có một mình, mà em lại có thể mang cả nhà đi học?"
Không có bản lĩnh và quan hệ thực sự, làm sao em lại dám ra tay với cô? Sao em lại có thể nói ra chuyện cũ năm xưa của cô?”
Cô Triệu cắn răng, "Không phải cô vô tình cứu người sao, còn có thể có lai lịch gì chứ? Do cô đã lợi dụng ân tình đổi lấy tiền tài và suất đại học, chẳng lẽ cô còn có thể để người khác quản cô cô cả đời?
Tôi khuyên cô, người không có khả năng bảo vệ ai đó thì nên sớm buông tay. Phụ nữ phải học cách tự lập, có sự nghiệp cho riêng mình, độc lập tài chính, mới có thể sống hạnh phúc.
Đàn ông thích ngoại hình của cô, sớm muộn gì cũng có ngày nhìn phát chán. Bọn họ có tham vọng, chắc chắn sẽ chọn một người phụ nữ có ích cho sự nghiệp của họ!"
Kha Mỹ Ngu nhận thấy có người đang tới.
Cô lập tức vỗ vào lòng bàn tay nhiều lần, sau đó ngã xuống đất với tiếng kêu thảm thiết, cũng không biết vì sao trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên những vết tay. Mọi chuyện xảy ra trong phút chốc, cô Triệu sửng sốt, cảnh tượng quen thuộc công thức quen thuộc này, khiến bà ta cảm thấy không ổn.
Bà ta ngẩng đầu nhìn ra cửa, quả nhiên nhìn thấy trưởng khoa và trợ lý trưởng khoa đang dùng gương mặt tối sầm trừng mình.
Cô giáo Triệu khó khăn mở miệng: "Con bé này, tôi chỉ nói em mấy câu, sao em lại ngã xuống đất?"
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc ôm mặt, sợ hãi thút thít nói: "Giáo sư Triệu, em và đồng chí Tần đã được tổ chức công nhận quan hệ vợ chồng. Cô, cô không thể chọn người khác sao?"
"Em nói cái gì?" Cô Triệu sững sờ, không ngờ Kha Mỹ Ngu lại chụp cho mình một cái mũ như vậy, bà ta tức đến mức không đứng vững: "Kha Mỹ Ngu, em nói chuyện cho rõ ràng, tôi là bà cô ngoài bốn mươi rồi, sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
Tôi chỉ nhắc nhở hai em chú ý xung quanh, không cần biết hai em ở nhà làm gì, nhưng ở nơi công cộng thì phải giữ khoảng cách nhất định."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-208.html.]
Kha Mỹ Ngu lẩm bẩm: "Dù sao em cũng không có nhân chứng vật chứng, cô muốn nói thế nào mà chẳng được."
Dù sao cô cũng đã xem rất nhiều phim thần tượng, cô sẽ ăn miếng trả miếng đến khi hả dạ mới thôi!
"Đồng chí Tần là tình yêu đích thực của em, nếu… nếu em phải rời xa anh ấy, em sẽ lập tức nhảy lầu quyên sinh! Ngay cả người đàn ông của mình cũng không bảo vệ được, suốt ngày bị chị em bạn dì mong nhớ, thì em sống còn ý nghĩa gì nữa..."
Cô Triệu không biết mình phải đối mặt với tình huống này thế nào, rõ ràng cô gái trước mặt còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn lại vượt xa bà ta.
"Bạn học Kha, có gì muốn nói thì cứ bình tĩnh ngồi xuống từ từ nói. Đừng đem tính mạng ra như vậy, đây không phải là điều mà một sinh viên mới nhập học nên nói!" Viện trưởng nhanh chóng liếc mắt với trợ lý.
Trợ lý lập tức kéo Kha Mỹ Ngu dậy ngồi xuống ghế, sau đó rót cho cô một ly nước.
"Tôi chắc chắn giữa hai cô trò đang có hiểu lầm gì đó." Viện trưởng cố gắng an ủi Kha Mỹ Ngu: "Bạn học, em có thể nói cho thầy biết trước đó đã xảy ra chuyện gì được không?
Đừng lo lắng, thầy là viện trưởng học viện Ngoại Ngữ chúng ta, nhất định sẽ phân xử công bằng nghiêm minh, sẽ không thiên vị bất kỳ ai, cho dù cô ấy có là giáo viên giảng dạy chục năm đi chăng nữa."
Kha Mỹ Ngu thận trọng liếc nhìn ông ta, dáng vẻ giống như những cô gái nhỏ sau khi trải qua sợ hãi, không dễ dàng tin tưởng người khác.
Tuy nhiên, sâu trong mắt cô lại lóe lên một tia lạnh lùng nghiêm túc.
Trên mặt cô Triệu không hề có sự hoảng sợ, chỉ có mỗi sự tức giận: "Kha Mỹ Ngu, tôi cảnh cáo em nên nghĩ kỹ rồi nói. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, em tốt nhất nên nói thật, nếu không tôi sẽ khiến em phải hối hận!"
"Haiz, cô Triệu, cô bé vẫn là một đứa trẻ, cô không thể dùng thái độ nghiêm khắc như trước đây được, đừng có dọa cô bé."
Viện trưởng xua tay với bà ta, sau đó lại dùng vẻ mặt ân cần nhìn Kha Mỹ Ngu: "Học viện Ngoại Ngữ chúng ta luôn là học viện trọng điểm trong trường, các phương diện như kỷ luật và học tập đều rất nghiêm khắc, có thể em mới vào trường nên chưa thích ứng được."
Nếu như sinh viên bình thường nghe thấy câu nói này của ông ta, chắc chắn sẽ nghĩ những gì giáo viên làm với mình trước đây cũng không có gì quá đáng, còn sự chống trả của mình lúc này hình như có hơi quá khích.
Nhưng khi Kha Mỹ Ngu học y, cô cũng có học về tâm lý học, bởi vì các chứng bệnh về tâm thần cũng là một vấn đề lớn trong y học. Đây cũng là khía cạnh mà cô ít khi quan tâm!
Trưởng khoa thực sự xem cô như một đứa trẻ đơn thuần, chưa trải sự đời để lừa gạt.
Rõ ràng ông ta và cô Triệu khá quen thuộc, ngay cả một hành động nhỏ nhất cũng có thể hiểu rõ đối phương có ý gì, tất cả những điều này rơi vào mắt Kha Mỹ Ngu một cách rõ rệt.
Thực ra Kha Mỹ Ngu không biết nhiều về những chuyện xảy ra với cô Triệu, chỉ là kể từ khi kết giới ở tòa nhà 13 bị phá vỡ, âm khí đột nhiên tiêu tan, tất cả linh hồn bị mắc kẹt trong trận pháp cũng được thả tự do.
Mặc dù cô chưa từng nhìn thấy quỷ, nhưng cô có thể nhìn thấy ấn đường của cô Triệu đột nhiên chuyển sang màu đen, rất giống với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết. Đó là dấu hiệu cho thấy bà ta đã bị oán linh bám theo, tai họa sắp sửa xảy đến!
Kha Mỹ Ngu đã học vài thủ đoạn lừa người từ trùm phản diện, lập tức lấy ra để lừa cô Triệu.
Vừa rồi cô thực sự nhìn thấy vẻ mặt d.a.o động và có chút sợ hãi của cô Triệu, điều đó chứng tỏ cô Triệu không chỉ làm khó các sinh viên khác, khiến họ khó tốt nghiệp, mà thậm chí còn gây ra án mạng!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô Triệu khó mà giải quyết một mình được.
Kha Mỹ Ngu cụp mắt xuống, vậy nên giữa viện trưởng và cô Triệu đã có thỏa thuận nào đó.
Cô thấp giọng lắc đầu: "Em… em không tin hai người, hai người không phải người tốt! Em muốn nói chuyện với hiệu trưởng…"