Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:29
Lượt xem: 4
Kha Mỹ Ngu mím chặt môi, thoáng chốc không thể đưa ra câu trả lời.
Tần Nguyên Cửu đặt tay lên thân cây, không khỏi dùng sức một chút: "Vấn đề này khó với em đến vậy sao?"
Giọng nói của anh có chút chua chát và buồn bã, cảm giác đó khiến trái tim Kha Mỹ Ngu thắt lại, như thể cô nghĩ lâu hơn một giây, bản thân sẽ tệ hơn một phần.
Từ nhỏ Kha Mỹ Ngu đã được dạy rằng nếu muốn làm gì đó thì phải hành động dứt khoát nhanh chóng, đắn đo thiếu quyết đoán là biểu hiện của những kẻ hèn nhát và nghèo khó.
Thực ra khi con người buộc phải đưa ra lựa chọn, trái tim họ đã lập tức đưa ra câu trả lời.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười, ôm lấy eo anh: "Anh Cửu, vẫn là câu nói đó. Chỉ cần anh không phụ em, em sẽ luôn đi theo bên cạnh anh, làm phiền anh, giày vò anh, khiến anh tám mươi tuổi vẫn mang trái tim của thiếu niên mười tám tuổi!"
"Anh vô cùng vinh dự." Tần Nguyên Cửu không nhịn được ôm lấy khuôn mặt mềm mại mịn màng của cô lần nữa, cười nói: "Vu Nhi, anh sinh ra để làm kỵ sĩ của em, nguyện vì em che mưa cản gió."
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu rồi thúc giục: "Chúng ta mau đi thôi, nếu như tới muộn sẽ không có gì để ăn."
Cô nói một câu không hợp với không khí.
Tần Nguyên Cửu lại đạp xe, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều: "Vu nhi, em nghĩ chúng ta nên có mấy đứa con?"
Kha Mỹ Ngu lại lấy ra một nắm hạt thông ném vào miệng, suýt chút nữa bị mắc nghẹn: "Anh Cửu, có phải anh nghĩ xa quá rồi không?"
Hai người không có tiến triển mang tính thực tế, sao lại nhảy đến chuyện con cái rồi?
Tần Nguyên Cửu cười nói: "Sao lại quá xa? Em thấy đó, nhiều lắm là sau khi tốt nghiệp, người nhà của em sẽ thúc giục sinh con. Chúng ta phải lên kế hoạch trước."
"Chuyện này cũng cần kế hoạch sao?" Kha Mỹ Ngu đập đầu vào lưng anh: "Con cái không phải cứ muốn là có được, tất cả đều phải tùy duyên, con đến thì mình nhận thôi."
Ánh mắt Tần Nguyên Cửu trở nên sâu thẳm: "Đây là một chủ đề rất bình thường, ngay cả chuyện này em cũng không muốn thảo luận với anh sao?"
Kha Mỹ Ngu lập tức cảm thấy mình hơi quá đáng, cười nói: "Em sao cũng được hết, ít nhất thì một cặp trai gái được không?"
Bây giờ là năm 1975, còn khoảng bảy năm nữa mới tốt nghiệp đại học, mà năm 1982 đã bắt đầu kế hoạch hóa gia đình, bọn họ muốn sinh nhiều con cũng không có cơ hội nữa.
Là một mọt sách kỳ cựu, Kha Mỹ Ngu biết rất rõ điều này, nhưng Tần Nguyên Cửu thì không.
Nhưng anh đã nhanh chóng lên kế hoạch chuyện này trong lòng.
Về đến nhà, bà nội Kha và mẹ Kha chuẩn bị đồ ăn đêm cho mấy đứa trẻ nhà mình, tất cả đều là món dễ tiêu.
Như thường lệ, Kha Mỹ Ngu và Lý Quyên Mai đi cùng Kha Nguyên Hạ tiễn Hàng Vũ Đồng. Chẳng bao lâu sau, họ đã phát hiện ra bầu không khí mập mờ giữa hai người kia, trên gương mặt ẩn chứa sự ngọt ngào và hạnh phúc.
Có vẻ như những ngày tốt đẹp của hai người họ sắp đến gần.
Tối hôm sau, Kha Mỹ Ngu không đến Góc ngoại ngữ, thay vào đó, sau khi tự học buổi tối, cô trở để về nhà chuẩn bị nội dung cho ngày mai.
Quả nhiên, tiếng ding dong của điểm hòa bình liên tục vang lên suốt buổi tối, Kha Mỹ vô cùng phấn khích, không hề cảm thấy âm thanh hệ thống gây ồn ào. Xem ra cô không cần xuất hiện, chỉ cần năng lực của mọi người tăng lên, sức ảnh hưởng đối với xã hội càng lớn, cô sẽ có thể đạt được điểm hòa bình tương ứng.
Kha Mỹ Ngu lấy đoạn ghi âm mình đã thu ngày hôm qua ra, sử dụng phần mềm máy tính để chỉnh sửa, loại bỏ tiếng ồn, đồng thời thực hiện một số hiệu ứng đặc biệt để đạt được âm thanh và không khí tốt nhất. Sau đó, cô ghi vào một cuộn băng, đính kèm giấy nhớ tương ứng, cuối cùng cho hết tất cả vào phong thư lớn, rồi gửi đến địa chỉ của tòa soạn thủ đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-232.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Để làm nổi bật bức thư của mình, trên phong bì cô đã dùng nét chữ hoa đẹp mắt, viết bằng hai thứ tiếng và vẽ hình minh họa đẹp đẽ trang nhã.
Ngoài đoạn trích dẫn được ghi âm, trên giấy nhớ còn có lời giải thích của cô về tầm quan trọng của ngoại ngữ. Cô bày tỏ rằng trong tương lai không xa, tổ chức sẽ được kết nối với quốc tế, vậy nên một trong những công cụ cần thiết nhất lúc đó chính là ngoại ngữ, bởi suy cho cùng tiếng Hạ Hoa vẫn là ngôn ngữ phức tạp và tinh xảo nhất.
Người nước ta học tiếng nước ngoài thì dễ, nhưng người nước ngoài học tiếng Hạ Hoa sẽ phải mất rất nhiều thời gian. Do đó, để đất nước ta có thể phát triển, thế hệ trẻ hãy cầm vũ khí lên trang bị cho mình, không ngừng phấn đấu vì tương lai phát triển của đất nước.
Khi đó, ngoại ngữ cũng sẽ được phổ biến, giống như tổ chức vẫn luôn chú trọng đến việc đọc viết.
Cô cũng liệt kê hiệu quả của Góc ngoại ngữ lần này, tin rằng nếu chuẩn bị trong nhiều khía cạnh, lá thư của cô sẽ không thể bị người ta phớt lờ.
Vì vậy, lúc giao bức thư, Kha Mỹ Ngu đã âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.
Sau khi giao xong, cô đặt việc đó sang một bên, tiếp tục bận rộn với công việc thường ngày.
Vừa ăn xong bước vào lớp, Kha Mỹ Ngu đã bị Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phượng kéo ngồi xuống ghế.
"Ngu Bảo Nhi, bạn đã nghe chuyện đoàn tham quan học tập thủ đô đến đây chưa?"
Kha Mỹ Ngu lắc đầu, nhún vai bất đắc dĩ: "Các bạn thấy đó, mình bận bù đầu từ sáng đến tối, thỉnh thoảng ăn cơm còn phải bắt anh Tần nhà mình đưa tới, lấy đâu ra thời gian để nhiều chuyện?
Vậy nên hai bạn học xinh đẹp, hai người đừng nhử mình nữa mà."
Hai người đó không vòng vo nữa, thì thầm nói: "Là nhóm khách mời ngồi ở hàng ghế đầu trong buổi lễ đón tân sinh viên vào tuần trước. Họ là đoàn tham quan đến từ nhiều đơn vị khác nhau ở thủ đô. Mục đích của họ là tham quan học tập, nhân tiện tuyển trước một nhóm nhân viên xuất sắc ở các trường đại học lớn trên toàn quốc.
Có đoàn văn nghệ số một thủ đô, toà soạn thủ đô, các văn phòng… Tất cả đều là những đơn vị mà đến cả người thủ đô cũng tranh nhau để vào.
Có người nói họ đã tuyển bạn và bạn học Tần? Nhưng hai người đã từ chối? Điều này có thật không?"
Hai người háo hức nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu gật đầu: "Đúng vậy, anh Tần nói bọn mình cần phải học lên cao học. Đợi tốt nghiệp xong rồi tìm việc làm cũng không muộn."
"Thực sự có chút đáng tiếc, nhưng bạn học Tần vẫn là sinh viên số một trong trường chúng ta. Anh ấy chắc chắn có lý do riêng của mình, đó không phải là điều mà người bình thường chúng mình có thể đoán được.
Chẳng qua là!" Hạ Hải Phượng giận dữ nói: "Bạn biết không, Dư Mộng Ni đã được tuyển dụng vào tòa soạn thủ đô!"
Kha Mỹ Ngu sững sờ, vô thức nghĩ đến bức thư cô gửi lúc sáng, hình như địa chỉ là tòa soạn thủ đô…
Chỉ là cô nghĩ cho dù Dư Mộng Ni có được tuyển vào tòa soạn, cô ta cũng là người mới nên phải thực tập một thời gian, có lẽ sẽ không tình cờ đụng trúng lá thư của mình đâu.
"Hình như lúc đó đoàn văn nghệ số một cũng muốn có cô ấy, nhưng người ta đã từ chối."
"Kỹ năng nhảy múa của cô ấy quả thực có thể chấp nhận được, nhưng đoàn văn nghệ số một không thiếu những vũ công giỏi. Hơn nữa, tất cả đều là những người xuất sắc, đã được học nhảy múa từ khi còn nhỏ."
Hai người nhỏ giọng thảo luận, sau đó nói với Kha Mỹ Ngu: "Như vậy cũng tốt, người đi rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa."
Kha Mỹ Ngu mỉm cười gật đầu, tán thành nói: "Đúng vậy, trong trường bớt đi hai người, không khí cũng trong lành hơn nhiều."
Trong giờ học, lần này Kha Mỹ Ngu không để một nửa thần thức vào không gian làm việc như thường lệ, thay vào đó cô ngẩn người suy nghĩ về cách kiếm thêm thu nhập.
Khoản thu nhập tăng thêm của người khác được nhận bằng tiền, nhưng với cô là điểm hòa bình.