Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:42
Lượt xem: 4
Kha Mỹ Ngu không hiểu tại sao tất cả tội phạm đều phải để lại sổ sách?
Nhưng khi nghĩ lại, một cuốn sổ lớn như vậy sẽ giúp mọi người không bị nhầm lẫn, hồ sơ giao dịch cũng sẽ rõ ràng, sau này nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể truy rõ nguồn gốc. Ngoài ra, nó còn là bằng chứng liên quan đến những người khác, giữ lại cho bản thân một con đường sống.
"Viện trưởng đang coi trại trẻ mồ côi như một cơ sở buôn bán trẻ em quy mô lớn!" Kha Mỹ Ngu giận dữ nhỏ giọng nói: "Chả trách khẩu âm của bọn trẻ vừa rồi em nghe rất khác.
Viện trưởng nói không giữ được bọn trẻ, thực ra là để che đậy việc bà ta bán những đứa trẻ đó sao?"
Tần Nguyên Cửu ừm một tiếng: "Anh thấy mặc dù vừa rồi em chỉ hỏi vài câu, nhưng lại khiến viện trưởng và những người khác sinh ra cảnh giác. Đoán chừng sau khi chúng ta rời đi, họ sẽ đốt hoặc di dời toàn bộ bằng chứng."
"Chúng ta nên làm gì đây? Hay là chúng ta mang hết bằng chứng đi." Kha Mỹ Ngu ghét cay ghét đắng những kẻ buôn bán trẻ em này. Mặc dù kiếp trước cô có một người cha lăng nhăng, không đáng tin cậy, nhưng cô vẫn khao khát tình thân và hài lòng với cuộc sống mà mình đang có.
Bất kể là kiếp trước, mạt thế hay kiếp này, cô đều đã chứng kiến biết bao hoàn cảnh gia đình êm ấm hòa thuận tan vỡ vì mất đi con cái. Cha mẹ không ngừng cãi nhau, thậm chí người mẹ còn trở nên mất trí, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy con mình không.
Không biết đã có bao nhiêu gia đình bị phá hủy bởi những cuốn sổ dày cộm này! Đã vậy còn khoác lên mình lớp vỏ cô nhi viện để làm chuyện bất chính.
Hơn nữa, Kha Mỹ Ngu tin rằng tội ác của những người này chắc chắn không chỉ có như vậy!
Họ tiếp tục nhìn xuống, tìm thấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, thông tin bên trong viết nhiều hơn những người khác một dòng chú thích. Phần này rõ ràng đang ghi chú về việc sử dụng nội tạng của bọn trẻ để chữa bệnh cho người khác.
"Súc vật!" Kha Mỹ Ngu luôn tự nhận mình là người văn minh, lúc này cũng không nhịn được mà chửi thề.
Tần Nguyên Cửu nắm tay cô nói: "Không thể chậm trễ hơn nữa, chúng ta phải nhanh chóng hành động, không được để bọn họ tiêu hủy chứng cứ hoặc giả mạo lời khai để phòng bị!"
Kha Mỹ Ngu gật mạnh đầu: "Anh Cửu, em nghe anh."
"Em có cách nào giao những thứ này cho văn phòng tỉnh không? Chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Kha Mỹ Ngu gật đầu, lấy ra bùa chạy nhanh, nói cho Tần Nguyên Cửu cách sử dụng: "Em nghĩ anh Cửu tự mình tới giải thích sẽ tốt hơn."
Nói xong, cô còn đưa thêm một ít bùa ẩn thân và bùa xuyên tường.
"Phiền em làm giả một bộ tài liệu để lừa người phụ nữ kia."
Kha Mỹ Ngu ừm một tiếng, trực tiếp vào cửa hàng hệ thống sao chép một bản, sau đó khắc một lá bùa lên phong bì, để khi người ta chạm vào sẽ bước vào ảo tưởng của chính mình, cho rằng đồ vật vẫn còn nguyên ở trong lỗ.
Tần Nguyên Cửu dặn cô phải trốn thật kỹ, đừng để ai phát hiện ra điều gì kỳ lạ, sau đó mới lao nhanh về phía văn phòng tỉnh..
Kha Mỹ Ngu vẫn ẩn thân đi loanh quanh, đột nhiên tìm thấy một căn phòng đóng kín ở sân sau. Trong lòng cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nên trước tiên cô bố trí Thượng Lục Giới Vãng Sinh trận, sau đó dán bùa xuyên tường lên người rồi đi vào trong.
Bên trong tối đen như mực, không có một chút ánh sáng. Vừa bước vào, cô đã cảm thấy ớn lạnh đến rợn người, lông tơ trên người cũng dựng đứng cả lên!
Kha Mỹ Ngu mím chặt môi, lấy ra viên dạ minh châu từ nhà họ Quý, ánh sáng rực rỡ khiến cả căn phòng trở nên mờ ảo.
Đối diện cửa là một tấm gương cổ khổng lồ, âm thú trên đó có đôi mắt đỏ ngầu, ngửi được hơi thở của người sống thì bắt đầu nhe răng chảy nước miếng. Trong phòng chất đầy bùa tụ âm khoá hồn, trên chiếc bàn phía dưới chiếc gương cổ, một chiếc bình đang lắc lư dữ dội, mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Kha Mỹ Ngu ôm dạ minh châu trong lòng, thần thức bắt đầu truyền âm đến Vọng Đế Xuất đang bế quan trong không gian.
Thằng nhóc này nói bế quan là ở lì trong không gian hơn bảy mươi ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-240.html.]
Nó là thần thú thượng cổ, cô đưa nó một ít linh thú đan và pháp quyết, hoàn toàn không cần phải bế quan nửa hay một năm, nhiều nhất là ba đến năm mươi ngày đã có thể bước ra.
Nhưng nó lại không có động tĩnh gì, Kha Mỹ Ngu trợn mắt, lấy ra một tách trà sữa phô mai đặc mà mình yêu thích, sau đó dùng quạt quạt thật mạnh.
Mùi thơm nồng nàn của trà sữa thoang thoảng trong không gian, chắc chắn một yêu thú có khứu giác nhạy bén sẽ ngửi được mùi này.
Đúng như dự đoán, thoáng chốc Vọng Đế Xuất đã xuất hiện mở to hai mắt, cầm trà sữa nhấp một ngụm với vẻ mặt đắc ý.
"Ngu Bảo Nhi, cô thật tốt bụng, ta nằm mơ cũng thấy mình uống trà sữa, không ngờ cô lại đưa nó đến trước mặt ta."
"Mày nằm mơ à? Không phải mày đang bế quan sao?"
Cả người Vọng Đế Xuất cứng đờ, cười khà khà nói: "Ta là thần thú mà, phương pháp tu luyện rất đặc biệt, lúc ngủ cũng phải tu luyện. Ai báo cánh cửa lục giới đóng lại, không cung cấp đủ linh khí cho ta, khiến cơ thể ta tự động phòng vệ chìm vào giấc ngủ, bổ sung năng lượng cần thiết từng chút một để thăng cấp.
Là trà sữa đã đánh thức ta khỏi giấc ngủ sâu, nếu không ta không biết mình sẽ ngủ bao lâu nữa."
Kha Mỹ Ngu bật cười.
"Uống xong rồi à?"
Vọng Đế Xuất l.i.ế.m cốc, gật đầu liên tục: "Uống xong rồi, có phải cô còn mười cốc nữa muốn đưa cho ta một lần không?"
"Trình độ toán học của mày không bằng đứa bé ba tuổi! Tại sao lại còn mười cốc?"
"Cốc này là cô tự mình đưa cho ta, không thể tính vào phần của ta được." Vọng Đế Xuất tự tin nói.
"Được được được, mày còn có hứng thú đổi trà sữa không? Lần này tao sẽ đổi cho mày một loại trà sữa hương vị khác." Kha Mỹ mỉm cười, đưa ra một ly trà sữa oreo mochi.
Vọng Đế Xuất chỉ hơi run mũi đã ngửi thấy vị ngọt đặc trưng của oreo. Mặc dù chưa từng nếm thử, nhưng nó biết miệng Kha Mỹ Ngu tham lam đến mức nào. Những món ngon cô giới thiệu thực sự lay động tâm hồn!
"Được thôi!" Vọng Đế Xuất liên tục gật đầu: "Vẫn là mười cốc nhé, nhưng cô phải tặng ta một cốc uống thử. Một cốc này coi như phần thưởng của cô dành cho ta, thế nào?"
Kha Mỹ Ngu đã không còn là cô của trước đây, hai tuần nay cô đã kiếm được rất nhiều điểm hòa bình ở trường, ít nhất có thể thực hiện bước đầu của việc tự do trà sữa, tất nhiên chúng vẫn không thể theo kịp khẩu phần ăn hiện tại của cô.
"Được, mười cốc tặng hai cốc!" Cô hào phóng gật đầu.
Vọng Đế Xuất sửng sốt nhìn dáng vẻ dứt khoát của cô, trong nháy mắt cảm thấy mình bị lỗ, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đây… đây là giá lần trước..."
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: "Có voi đòi tiên phải không? Dù sao chúng ta cũng chưa ký khế ước sinh tử. Nếu không muốn làm, thì tìm chủ nhà khác đi. Đừng có giở trò với tao!
Bình thường mày cũng ăn không ít đồ vào bụng, mau móc ra hết cho tao."
Vọng Đế Xuất bị cô nói đến mức cảm thấy áy náy. Cũng đúng, thực ra tuy nói hai người đã ký khế ước, nhưng địa vị giữa hai bên là ngang nhau, mỗi bên đều có quyền đơn phương chấm dứt khế ước.
Nhưng khế ước thế này có thể bảo vệ nó khỏi bị kẻ xấu lập khế ước, rồi lại bắt nó làm chuyện xấu nữa!
Nhưng nó vẫn không nhịn được nói: "Ta… ta không thích uống trà sữa…"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mày thích rất nhiều thứ." Kha Mỹ Ngu cười khẩy, vung tay một cái là đã có những món ăn vặt khiến người ta thèm thuồng như bánh ngọt, socola, kem, bánh su kem,...
Vọng Đế Xuất ghét bỏ móng vuốt cứng nhắc của mình, nó đã thực sự biến thành một con vật mập ú có đuôi, tai nhọn mũi dài. Chỉ là hai cánh tay mập mạp của nó vẫn chộp lấy một món, sau đó ăn rất nhiệt tình: "Hú hú, ngon quá. Ngu Bảo Nhi, cô không phải người tốt, có đồ ăn ngon như vậy sao lại không cho ta biết?"