Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:46
Lượt xem: 9
Nhưng những điều phù phiếm mặt ngoài như vậy chẳng mang lại lợi ích gì cho bọn trẻ cả.
Thức ăn của chúng nghèo nàn, quần áo chăn đệm rách nát bẩn thỉu, tất cả đều trở thành lý do để viện trưởng và nhóm của ông ta nhúng tay.
Thậm chí bọn trẻ còn phát hiện, kể cả chúng có nghịch ngợm gây sự, cũng bị mọi người lí giải là biểu hiện của việc thiếu tình thương, muốn tìm sự chú ý, có thể nói, ngoài đồ ăn, quần áo cơ bản, nhóm viện trưởng sẽ không áp đặt quá nhiều hạn chế đối với bọn trẻ.
Giống như bây giờ, chúng biết rất rõ thực ra nhóm sinh viên đại học này nói là tình nguyện viên phục vụ xã hội, nhưng có mấy người không chán ghét bọn chúng?
Bọn chúng khụt khịt mũi, khuôn mặt đen sạm đỏ bừng, da nứt nẻ vì lạnh, cùng với nước mũi đông cứng thành khối, dáng vẻ bẩn thỉu kia da đầu nhóm sinh viên tê dại.
Bọn trẻ làm như không nhìn thấy, cố tình bám lấy đám sinh viên, bàn tay bẩn thỉu để lại dấu vân tay đen rõ ràng trên quần áo sạch sẽ, hoặc không cẩn thận chảy nước mũi, nước miếng...
Cuối cùng Vọng Đế Xuất cũng được xuất quan, lại đến một nơi xa lạ, sao không vui vẻ cho được?
Nhìn thấy những chuyện này, toàn thân nó rùng mình: "Không phải những con quỷ nhỏ này độc ác quá sao?
Rõ ràng là các tình nguyện viên đến an ủi chơi đùa cùng, sao lại chọc phải đám tổ tông nhỏ này, làm mọi cách phải khiến người ta ghê tởm như thế?”
Bởi vì Kha Mỹ Ngu số 2 và Tần Nguyên Cửu số 2 vẫn đang dùng nước lạnh dọn sạch cặn đệm màu đen đầy côn trùng và trứng côn trùng đen bóng, mà bùa ẩn thân trên người Kha Mỹ Ngu cũng mất hiệu lực nên cô lập tức chọn một nơi khoanh chân ngồi xuống, sắp xếp trận pháp xung quanh.
Những người khác không thể nhìn thấy hai người một thú bọn họ, âm thanh cũng không thể nghe được.
Tiểu Quỷ vương đang đứng trên một cành cây thấp, không biết câu nào đã động đến nó, hay ai đã gợi lên trí nhớ của nó, quạ đen trên người có vô số mặt quỷ thay phiên tỏ ra dữ tợn, cuối cùng lại trở về trạng thái ban đầu.
“Mày là thần thú, chưa bao giờ phải chịu đựng đau khổ, hoàn toàn không hiểu nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của chúng.
Bọn chúng là những đứa trẻ bị bỏ rơi, ở nơi này giống như những lợn con được chăn nuôi, ngoài việc chờ đợi một ngày nào đó đột ngột biến mất, thì chỉ mong có người tốt nhận nuôi. Nhưng nguyện vọng này về cơ bản là con số không, bởi vì bọn chúng quá bình thường.
Người không có ngày mai phần lớn phát tiết cảm xúc, dù có làm ác cũng mong có người nhớ rõ, hôm nay có một đứa trẻ rất hư, vừa gầy vừa đen, không biết lễ phép, luôn thích đùa dai…"
Vọng Đế Xuất và Kha Mỹ Ngu nhìn những sinh viên hơi xấu hổ và bọn trẻ đang cười điên cuồng cách đó không xa, không nói một lời.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, tổ trưởng đi từ trong bếp ra gọi mọi người tập trung lại, muốn tạm biệt các nhân viên và bọn trẻ rồi rời đi, nói sẽ trở về vận động sinh viên, giảng viên và nhân sĩ xã hội quyên góp tiền và hiện vật cho nơi này.
Các nhân viên cười không ngừng nói lời cảm ơn, nhưng bọn trẻ tụ tập lại với nhau, vẻ mặt ngơ ngác như khúc gỗ, không có biểu cảm gì, không khỏi khiến các sinh viên cảm thấy lạnh lẽo.
Sau khi lên xe, Kha Mỹ Ngu số 2 và Tần Nguyên Cửu số 2 ngồi cạnh nhau, không biết vì sao mà xung quanh đều trống.
Các thành viên cũ đã đến đây vài lần, bọn họ cũng không có nhiều cảm xúc.
Trên mặt các thành viên mới tràn đầy mệt mỏi và thất vọng, theo quan điểm của họ, bọn trẻ mồ côi chờ được cứu trợ nên đáng thương và hoan nghênh bọn họ tới, nên ngoan ngoãn hợp tác học tập và chơi trò chơi. Không thể ngờ lại là những đứa trẻ nghịch ngợm đáng ghét, thách thức sức mạnh thể lực và kiên nhẫn của bọn họ mọi lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-243.html.]
Kha Mỹ Ngu nhìn cô nhi viện, lại nhìn chiếc xe buýt đang từ từ lái ra ngoài, cuối cùng vẫn quyết định ở đây đợi Tần Nguyên Cửu mang quân tiếp viện trở về.
Quả nhiên, xe buýt vừa rời đi, Viện trưởng liền rũ bỏ khuôn mặt hiền lành, cười lạnh bảo nhân viên tập hợp tất cả bọn trẻ lại, cầm một thanh sắt to dày bằng cổ tay trong tay, hướng về phía bọn trẻ đang run bần bật, khiển trách: “Đừng tưởng tao không nhìn thấy hành động mờ ám của chúng mày, chẳng lẽ làm cho người ta chán ghét khiến chúng mày vui vẻ như vậy?
Tổ chức mở cô nhi viện nhận nuôi chúng mày, nhưng nhiều người cần cơm ăn áo mặc như vậy, có cái nào là không cần tiêu tiền? Chúng mày không thể ngoan ngoãn, làm người ta yêu thích được sao?"
Nói xong, bà ta không ngước mắt lên, đọc tên mấy đứa trẻ: "Chúng mày đi theo tao."
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa nghe thấy viện trưởng gọi người, tất cả bọn trẻ đều sợ hãi, túm tụm lại, đặc biệt là những đứa trẻ được gọi tên đều không khỏi khóc lóc: “Mẹ viện trưởng, chúng con sẽ ngoan ngoãn, xin đừng đuổi chúng con đi..."
“Mấy đứa trẻ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Nhân viên bên cạnh khuyên nhủ: “Nơi này có gì tốt? Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cũng không có người yêu thương. Mẹ viện trưởng đã khảo sát gia đình nhận nuôi các con, mới đưa ra quyết định.
Khi rời khỏi đây, các con có thể giống như những đứa trẻ bình thường, mặc quần áo sạch sẽ thoải mái, ở trong phòng rộng rãi thoáng mát, còn được đến trường học bài!”
Bọn trẻ túm tụm lại với nhau, mỗi lần viện trưởng ra lệnh dẫn người đi, đều sẽ có người nói như vậy.
Vốn dĩ bọn chúng đã tin tưởng, phải nói là lúc đầu bọn chúng còn tin, dù sao bọn chúng cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, cùng nhau vượt qua khó khăn, tình cảm không giống bình thường, cho nên dù có rời khỏi nơi này vào gia đình nhận nuôi, bọn chúng cũng giao hẹn phải thật cố gắng, hoặc về thăm, hoặc học tập biết chữ để viết thư.
Nhưng rất nhiều người đến và đi như vậy, không có một đứa trẻ nào quay trở lại, cô nhi viện cũng chưa từng nhận được một lá thư nào từ một đứa trẻ đã ra ngoài.
Dần dần, một số đứa trẻ thông minh đã nhận ra, việc rời đi không có nghĩa là hạnh phúc bắt đầu, trái lại, rất có thể sẽ dẫn đến sự diệt vong!
Vì lý do này mà bọn trẻ che chở cho nhau, cũng quả thực đã phát hiện ra rất nhiều chuyện, ví dụ như một số bạn không phải bị bệnh c.h.ế.t mà bị nhân viên cố tình bóp chết, bọn trẻ cũng không được gia đình tốt nhận nuôi, mà là bị bán đi.
Nhưng bọn chúng nhỏ yếu, không thể ngăn cản được nên đã bí mật báo cáo.
Tuy nhiên, kẻ ác có bối cảnh rộng lớn, thế lực trải rộng khắp, thư tín giữa chừng đều bị chặn lại, chính vì điều này mà đám viện trưởng mới biết chuyện của mình đã bại lộ, đồng thời áp dụng một loạt hành động.
Để lừa gạt người khác, họ đã thay đổi địa chỉ cô nhi viện, tiện thể thay đổi tất cả bọn trẻ, đẩy nhanh tốc độ thay thế, không một đứa trẻ nào có thể ở lại cô nhi viện hai năm.
Một trụ cột rời đi, một trụ cột khác lại đến...
Hiện giờ nỗi sợ hãi của bọn trẻ không gì khác hơn chỉ dựa vào bản năng và trực giác.
Những đứa trẻ bị kéo ra ngoài giống như phải lao đến cửa chợ, bọn chúng gục đầu xuống, đau thương mà tuyệt vọng.
Sau khi cho những đứa trẻ còn lại đi ngủ, để lại hai nhân viên trông coi, những người còn lại dùng khăn tay đánh thuốc mê bọn trẻ, bịt miệng và trói c.h.ặ.t t.a.y chân rồi kéo ra sau nhà, giao cho người lái xe bò đợi đã lâu.
“Đuổi kịp nói với những người đó, ở đây không thể giữ những đứa trẻ này nữa.” Người nọ bế đứa trẻ cuối cùng lên xe, u ám nói.
"Sao được, mới có năm năm thôi, hơn nữa mỗi đám trẻ con đều không thể ở lại lâu..." Người đàn ông kinh ngạc hỏi.
Người nọ vò đầu bực bội, không nhịn được rút một điếu thuốc ra, đưa cho đối phương một điếu, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra: “Thế hệ trẻ em ngày nay càng ngày càng tinh khôn hơn ngày xưa, hơn nữa rất nhiều đứa đều xuất thân từ gia đình như vậy, hôm nay Hiệp hội tình nguyện viên Đại học Bách khoa lại đến nữa, một sinh viên nữ đã đưa ra chút thắc mắc.”