Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:58:51
Lượt xem: 5
“ y da, có thể nói chuyện.” Bánh bao nhỏ và Kiều Kiều đều kinh ngạc, chúng nó vui mừng đến mức nếu không bị cha mẹ chặn lại thì có lẽ đã ngã xuống mép xe.
“Chẳng lẽ cái miệng rộng của cậu chỉ biết ăn cơm, không biết nói chuyện à?” Vọng Đế Xuất cười ha ha nói.
Bọn trẻ không hề xấu hổ khi bị chế giễu, chúng thấy mới lạ và tiếp tục nói.
Vọng Đế Xuất này đã kìm nén mấy trăm năm, đột nhiên mở khoá biến hình con vẹt, có thể nói chuyện thoải mái, thế là cuộc trò chuyện vĩnh viễn không kết thúc, bọn trẻ đang trò chuyện sôi nổi, dù nó lặng im nhưng vẫn có vẻ đáng yêu kiêu ngạo.
Chỉ có Tiểu Quỷ Vương biến thành quạ nhìn chằm chằm vào bóng ma, đột nhiên nó dùng âm thanh mà người thường không nghe thấy hỏi: “Cô là ai? Tại sao cô lại đến đây?”
Bóng ma kia rụt rè thò đầu ra từ bên cạnh Lư Hướng Kình, sau đó nhìn trái nhìn phải, chỉ vào mũi nó: “Tôi?”
“Không phải cô thì ai vào đây?” Tiểu Quỷ Vương khẽ nói, từ từ chải từng sợi lông của mình.
“Nhìn dáng vẻ này, chắc cô lang bạt ở nhân gian lâu rồi nhỉ? Không bao lâu nữa ý thức cuối cùng của cô sẽ tiêu tan thôi.”
Bóng ma kia nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông đầy đau thương hoài niệm: “Anh ấy luyến tiếc tôi, mà tôi cũng lưu luyến không muốn đi.”
“Có chuyện gì mà phải luyến tiếc? Uống canh Mạnh Bà rồi thì ai còn nhớ ai nữa? Đâu thể giữ mãi chuyện cũ cả đời? Bao nhiêu người muốn đầu thai, thoát khỏi khó khăn hiện tại, chỉ có cô không vượt qua được bản thân!” Tiểu Quỷ Vương có hơi tức giận! Với nó, không đúng, lẽ ra theo quan điểm của chúng nó, có thể đầu thai đàng hoàng là một điều hạnh phúc.
Không giống như chúng nó bị người ác dùng thù hận để trói buộc tra tấn, không có một ngày nào yên ổn.
Bóng ma cười khẽ: “Cậu còn nhỏ không hiểu đâu, nhân sinh giống như một dải lụa màu tràn đầy sắc màu, tình yêu chính là màu đỏ nóng rực nhất, nhưng với nhiều người đó là màu duy nhất.
Mọi tình cảm của anh ấy đều đã nguội lạnh từ khi tôi qua đời, cho nên sự nhiệt huyết còn lại anh ấy đều dành cho quốc gia.”
“Chuyện này không tốt sao.” Tiểu Quỷ Vương hơi rướn cổ: “Làm người phải có mục tiêu theo đuổi, bảo vệ quốc gia mới là mục tiêu cuối cùng của người đàn ông, còn tình yêu phụ nữ dông dài chỉ đem lại phiền toái!”
Nghe mấy lời như ông cụ non của nó, bóng ma cũng không sợ hãi như ban nãy nữa, rõ ràng chúng nó tới đây là có nguyên do, nói không chừng có liên quan đến vợ của lão đại.
“Đàn ông có chí hướng rộng lớn đương nhiên là tốt, nhưng ai mà chẳng là người? Ai chẳng muốn có gia đình nhỏ?
Khi người khác nghỉ phép thì anh ấy đi đâu? Vợ con người ta chăn ấm nệm êm, anh ấy lại có cảm nghĩ thế nào? Lễ tết năm mới, anh ấy vẫn làm việc, nhìn nhà người khác hoà thuận vui vẻ? Họ càng cứng rắn, càng muốn lấy gia đình làm chỗ dựa vững chắc!
Đời người dù sao cũng phải trọn vẹn, người khác đều cưới vợ sinh con, anh ấy đâu thể thiếu được?”
Tiểu Quỷ Vương nghiêng đầu suy nghĩ, quản thực là như vậy.
Cái khác nó không hiểu nhưng mỗi người đều có việc để làm, chỉ có Lư Hướng Kình là không, chuyện này hơi sai sai.
Nó nhìn về phía Kha Mỹ Ngu: “Ngu Bảo Nhi…”
Kha Mỹ Ngu bên này đang lắng nghe Trịnh Thiến Thiến giới thiệu về quân đội, nói về gia đình của họ, những người đang hỗ trợ quân đội từ nhiều nơi khác nhau, sẽ sống trong tòa nhà ống mới bỏ trống.
Quân đồn trú ở vùng núi, liên tục được xây dựng cơ sở hạ tầng, đây là đơn vị có quy mô lớn được tổ chức đặc biệt phê duyệt, do địa hình, môi trường, diện tích và các khía cạnh khác nên đặc biệt thích hợp cho các đội huấn luyện nên có kế hoạch đóng quân lâu dài.
Khu gia đình cũng đang được mở rộng, từ tòa nhà ống ban đầu thành một sân nhỏ, rồi đến một tòa nhà nhỏ.
Bởi vì quân đồn trú lớn, có nhiều nhân sự và được trang bị nhiều cơ sở dịch vụ như cửa hàng, bệnh viện, bưu điện, đoàn xe... nên cũng có rất nhiều nhân viên hậu cần và người nhà. Các chàng trai ngày ngày chạm mặt nhau, đương nhiên có nhiều mâu thuẫn lớn nhỏ, thành viên trong gia đình kéo bè kéo cánh là điều thường thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-259.html.]
Đoàn Tĩnh Nghi thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, nói ở các cơ quan chính phủ trên kinh đô cũng vậy, đàn ông ở ngoài làm việc thì xích mích, người nhà thì đánh nhau ở nhà, thực sự là vở tuồng chèo ngày một ngày hai, không có thời gian yên tĩnh!
Kha Mỹ Ngu nghe rất hăng say, nhưng cô cũng không bỏ qua động thái của Vọng Đế Xuất và Tiểu Quỷ Vương.
Nghe thấy Tiểu Quỷ Vương gọi tên, cô làm bộ như không nghe thấy.
“Ngu Bảo Nhi.”
Dù sao thì Tiểu Quỷ Vương cũng là một tập hợp trẻ con, có thuộc tính có thể quan sát cảm xúc của con người, nhưng lại không có tính nào chiếm chủ đạo, cũng chưa hòa nhập tốt các thuộc tính lại, cho nên nó đơn giản cho rằng Kha Mỹ Ngu là quá nghiêm túc trò chuyện và không nghe thấy chính mình.
Vì vậy, nó biến thành hình con quạ và hét thẳng vào mặt Kha Mỹ Ngu.
Ngay khi âm thanh này phát ra, mọi người trong xe đều rất ngạc nhiên.
Dù sao mọi người thường quen với việc con vẹt có thể nói chuyện, nhưng quạ có thể nói được tiếng người, điều này thực sự chưa từng nghe thấy!
“Ngu Bảo Nhi, đây cũng là chim của nhà cô à? Con này là quạ đen mà?” Trịnh Thiến Thiến không nhịn được hỏi.
Không đợi Kha Mỹ Ngu trả lời, Vọng Đế Xuất đã lao ra nói: “Tôi và Hắc Bảo Nhi đều là người nhà Ngu Bảo Nhi, quạ đen thì sao? Nó cũng có miệng có não, tại sao lại không thể nói chuyện?”
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu: “Thực ra quạ đen rất thông minh, con quạ đen này không biết từ đâu tới, chơi với Vân Bảo Nhi rồi cũng biết nói vài lời.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người không khỏi trêu chọc Tiểu Quỷ Vương, nhưng nó lạnh lùng chải lông, hoàn toàn không trả lời.
Chỉ là đôi mắt nhỏ của nó vẫn luôn nhìn về phía Kha Mỹ Ngu, nó dùng âm thanh mà con người không nghe được hỏi: “Ngu Bảo Nhi, cô hồn dã quỷ kia là bạn của bạn cô sao?”
Lúc này bóng ma kia đã bay đến cạnh cô, cười với cô, chỉ là phông nền và tông màu lạnh quá nên có vẻ âm u, quỷ dị thôi.
“Đồng chí Kha Mỹ Ngu, xin hãy giúp tôi đi...” Sau đó bóng ma kia lập tức làm động tác quỳ xuống.
Kha Mỹ Ngu vội dịch ra, tránh đại lễ này.
“Sao thế?” Ứng Yến đón lấy Kha Mỹ Ngu bổ nhào vào lòng mình, lo lắng hỏi: “Say xe à?”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, đúng lúc xe đã đi tới đoạn đường xóc nảy, cô nhăn mặt, vội gật đầu: “Đúng thế, đoạn đường này hơi xóc, em không thoải mái lắm.”
Ứng Yến cũng không để ý đến những người khác đang cười, anh tự nhiên ôm bả vai Kha Mỹ Ngu, để cô dựa vào mình nghỉ ngơi, dùng cơ thể mình để làm giảm bớt sự không thoải mái trong cô.
Lúc này Kha Mỹ Ngu cũng không khó khăn nữa, cô bất lực đáp lời Tiểu Quỷ Vương với bóng ma.
“Cô làm gì thế?” Cô khó chịu hỏi.
Bóng ma cười thê lương: “Tôi biết bản thân làm không đúng, giống như đang ép cô, thực ra tôi cũng không biết nên làm thế nào để giãi bày tâm trạng mình.
Tôi ở bên cạnh anh ấy quá lâu rồi, lâu đến mức ký ức tôi bắt đầu sinh ra ảo giác và quên lãng. Tôi sợ, sợ bản thân đến cuối cùng cũng quên mất anh ấy, thậm chí không thể bầu bạn cạnh anh ấy nữa, tôi không biết phải bay đến nơi nào.
Thấy cô xuất hiện, tôi quá kích động, tôi cảm thấy cuối cùng ông trời cũng cảm động trước tình yêu của tôi rồi, vì thế nên mới cho tôi thấy bình minh.
Cô là cơ hội duy nhất của tôi. Nếu như, nếu như cô khó xử, tôi có thể làm phiền cô giúp tôi viết vài phong thư không?
Nếu như tôi sắp tan biến khỏi thế giới này, vậy thì để anh ấy quên tôi đi rồi bắt đầu một đoạn tình cảm mới...”