Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:46:11
Lượt xem: 6
Một cặp thanh niên vẻ ngoài xuất sắc, họ không nhịn được hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng.
Đợi khi họ hoàn hồn lại, người đã lên lầu cả rồi.
Lưu Tiểu Sơn xách hành lý nặng nề lên, dẫn hai người leo tới tầng bốn rồi thở hổn hển gõ cửa.
Người bên trong lười biếng đáp lại, một lúc sau mới mở cửa ra, là một người phụ nữ ba, bốn mươi tuổi.
Theo suy đoán của Kha Mỹ Ngu, người kia cao khoảng một mét năm năm, nặng khoảng sáu, bảy mươi cân, da dẻ ngăm đen nhưng được phủ thêm một lớp phấn trắng, khi di chuyển, hạt phấn rơi lả tả...
Ngũ quan không đẹp lắm nhưng trong đôi mắt kia phần lòng trắng nhiều hơn, không biết là trời sinh như thế hay bà ta đang khinh bỉ người khác.
Bà ta mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, váy hoa nhí màu vàng, tóc được buộc lên.
“Bà chủ, đây là Ứng Yến.” Lưu Tiểu Sơn hơi cúi người cười giới thiệu.
Người phụ nữ kia nhìn Ứng Yến một lúc rồi lại liếc Kha Mỹ Ngu sau đó nghiêng người, tay ôm ngực, bĩu môi: “Trong nhà cũng không dư dép lê, mấy người đi chân trần vào đi. Không được, mấy người ngồi xe lâu như thế, chân bốc mùi lắm. Tiểu Lưu, cậu vào nhà vệ sinh bưng một chậu nước ra đây đi, để họ rửa chân cho sạch sẽ, lau khô rồi mới được đi vào.
Mùa hè trời nóng, chẳng có tí gió nào, trong phòng có mùi cả ngày trời cũng không tản đi hết!”
Lưu Tiểu Sơn không dám nói gì, anh ta liếc nhìn Ứng Yến.
Kha Mỹ Ngu kéo tay Ứng Yến, giận đùng đùng nói: “Ứng Yến, đây là người giúp việc nhà anh đấy à? Sao anh đường đường chính chính là cậu chủ nhà họ Ứng mà lại không thể vào nhà?
Nếu như không được, chúng ta tới nhà khách ở đi? Em nghe nói nhà khách ở vành đai hai đều có từng hộ riêng, kiểu gì cũng thoải mái hơn cái ổ này.”
Người phụ nữ kia tức giận, n.g.ự.c phập phồng.
Trước đó, Ứng Hứa Huy đã vô số lần nhấn mạnh trước mặt bà ta, chỉ cần Ứng Yến quay về, bà ta nhất định phải nghĩ cách giữ người ở lại.
Bà ta còn đang nghĩ người ở dưới quê lâu như thế, chịu khổ, chịu mệt đến mức tuyệt vọng, góc cạnh gì cũng bị mài mòn cả rồi nhưng phàm là có thể quay về thành phố, không phải đám người đó đều cẩn thận từng li từng tí, sợ phải quay lại quê sao?
Tiểu yêu tinh lý lẽ hùng hồn này là sao đây?
Vừa mới gặp mặt, lẽ nào bà ta phải cam chịu yếu thế, vậy thì sau này bà ta còn có thể mang phong thái nữ chủ nhân nhà họ Ứng ra sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Không đợi bà ta nghĩ nhiều, người đã thực sự quay người rời đi không hề nể nang gì rồi.
“Ứng Yến, làm gì có chỗ nào thoải mái, tự nhiên như ở trong nhà? Cậu khai giấy giới thiệu đi thăm người thân, chỉ có thể sống ở nhà khách gần đây, hơn nữa thủ đô không phải thành phố, thôn trấn khác, bình thường trong nhà khách lúc nào cũng đầy người đến thăm bạn bè người thân, người đi công tác làm việc.” Lưu Tiểu Sơn vội nói, sau đó nhìn Ngải Ngọc Phượng bằng ánh mắt cầu xin: “Bà chủ, cục trưởng Ứng đã dặn đi dặn lại là để tôi đón cậu chủ về nhà.
Nếu như ông ấy không thấy người ở nhà, chắc chắn sẽ nổi nóng.”
Ngải Ngọc Phượng nghĩ tới cha mình mới bị cắt chức, hai năm này bà ta không được ra ngoài mà còn phải nhìn sắc mặt đàn ông.
Nghĩ tới có thể kiếm được chỗ tốt từ trên người đứa con chồng này, bà ta không cam tâm mím môi, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi vào phòng.
Lưu Tiểu Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta cười đẩy Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến vào, sau đó vội vàng rót nước, bổ dưa hấu cho họ, sau đó lại mang hành lý vào phòng ngủ.
Kết quả ba phòng ngủ đều bị khóa cửa.
Lưu Tiểu Sơn nhìn ánh mắt mất kiên nhẫn của Ứng Yến, anh ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhỏ giọng dựa vào căn phòng kia thương lượng, khuyên nhủ.
“Dựa vào đâu mà phải để tôi nhường phòng ngủ cho anh ta? Chuyện gì cũng phải có trước có sau, phòng khách lớn như thế, để anh ta nằm dưới đất đi! Một người đàn ông cao to vạm vỡ như thế, sợ gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-280.html.]
Cô gái bên trong cố ý cất cao giọng.
Một phòng khác cũng lẩm bẩm: “Tổng cộng có ba phòng ngủ, cha mẹ tôi một phòng, còn lai một lớn một nhỏ, sao lại phải nhường phòng lớn cho anh ta, còn ba chị em tôi phải ngủ phòng nhỏ?
Chị cả tôi sắp lấy chồng rồi, lẽ nào phải để người đến đón dâu nhìn thấy ba cô chiêu nhà cục trưởng giống như đồ đáng thương, phải chen chúc trong căn phòng bé như lỗ mũi sao? Đến lúc đó nhà họ Ứng sẽ thành trò cười của cả thủ đô này mất!”
Lưu Tiểu Sơn vội nói: “Bà cô tổ của tôi ơi, mấy bà nhỏ tiếng chút đi. Không phải cục trưởng Ứng đã dặn dò rồi sao?”
“Cha tôi thì sao? Ông ấy là đồ trọng nam khinh nữ!”
“Dù sao đi nữa, cô thực sự định để Ứng Yến ở bên ngoài sao? Tính tình của cục trưởng Ứng không phải cô không biết, anh ta mà đi thật rồi thì khó mà quay về lần nữa. Hơn nữa bà chủ để họ vào cửa tức là đã ngầm đồng ý với quyết định của cục trưởng Ứng rồi. Các cô còn không đồng ý thì cứ quậy cho to chuyện lên đi.”
Mặc dù Ứng Yến rời đi năm năm nhưng họ vẫn biết rõ oai phong của anh năm đó, đến cả Ứng Hứa Huy anh cũng không thèm nể mặt.
Lại nhớ tới cha mình dạo này càng ngày càng nóng nảy, bọn họ rón rén chân, rồi vẫn mở cửa ra.
Ứng Yến và Kha Mỹ Ngu ăn dưa hấu, xong lại vào tủ lạnh lấy bánh kem bơ, nước ngọt, kẹo sô cô la ăn ngon lành, cuối cùng Lưu Tiểu Sơn cũng gian nan nhét hành lý vào phòng ngủ.
Phòng ngủ rất bừa bộn, đủ mọi loại quần áo, vở hoa quả, giấy ở khắp mọi nơi, ga giường cũng ố từng mảng.
Lưu Tiểu Sơn cam chịu xắn tay áo thu dọn.
Dù sao ba cô chiêu nhà họ Ứng cũng kiêng dè danh tiếng của Ứng Yến lúc trước, họ không dám lộ mặt, chỉ giận dữ bước vào phòng ngủ nhỏ.
“Đúng là làm khó bọn họ rồi.” Kha Mỹ Ngu vui sướng khi người khác gặp họa, cô cười thì thầm nói: “Để em đoán xem liệu có phải cha anh nói anh là cây rụng tiền nên bắt buộc phải giữ anh lại. Nếu không ông ta sẽ quét hết bốn mẹ con kia ra khỏi nhà?
Chậc chậc, có lẽ cha anh muốn thoát khỏi bọn họ lắm rồi đấy nhỉ?”
Ứng Yến cười gật đầu, lấy mọi đồ ăn mà mình có thể nhìn thấy ra, chất đống trên bàn trà.
“Trước đây anh khinh thường làm thế nhưng bây giờ anh lại nghĩ vẫn nên làm theo lòng mình, đòi lại công bằng cho bản thân lúc trước và cả mẹ của anh nữa, ít nhất cũng không thể để bọn họ sống quá thoải mái.
Lòng người nhỏ lắm, bình thường một chút chuyện nhỏ cũng đủ để người ta ghi nhớ cả ngày, tức nguyên một ngày.
Mấy ngày này chúng ta ăn ngon, uống ngon, chơi vui để tâm trạng thoải mái đi!”
Kha Mỹ Ngu trực tiếp thu hết đồ ăn vào vòng gỗ nhỏ.
Không gian đa năng cất trữ nhiều thứ, mỗi lần cô đều phát hiện ra nhiều thứ kinh ngạc. Ví dụ như một đống vật trữ đồ nằm trong góc chẳng hề bắt mắt.
Mặc dù không thể giữ đồ sống nhưng một đống đồ cất trữ với dung tích lớn nhỏ khác nhau khoảng một mét khối, ba mét khối, năm mét khối cũng khiến người ta phát cuồng!
Trên cổ tay cô còn vật trữ khoảng mười mét khối, dáng vẻ giống như gỗ tử đàn khắc hoa, mặc dù không giữ đồ sống được nhưng lại có thể giữ ấm.
Vật trữ này được cô tế luyện rồi, có mắc kẹt ở cổ tay không thể trượt xuống, giống như vòng tay đeo từ nhỏ chưa từng rời người.
Bây giờ bao nhiêu đồ ăn cô đều có thể thu vào trong đó.
Đương nhiên đối với Ứng Yến đã biết hết nửa số bí mật của cô mà nói, anh cũng từng được cô tặng vật trữ lên đến hai mươi mét khối kìa.
Đợi Lưu Tiểu Sơn thu dọn phòng ốc ổn thỏa rồi, trên người anh ta cũng lấm lem, đầu tóc rối bù, trên mặt cũng không biết cọ phải màu ở đâu, không còn thấy được dáng vẻ sạch sẽ khi mới gặp nữa.
May mà cục trưởng Ứng về nhà đúng giờ, vừa vào cửa, ông ta khách sáo chào hỏi Lưu Tiểu Sơn xong, sau đó lạnh lùng nhìn Ứng Yến rồi lại nhìn Kha Mỹ Ngu một lát.
Có điều Ứng Yến nhanh chóng kéo cô ra sau người mình, lạnh lùng nhìn lại.