Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 297

Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:47:11
Lượt xem: 2

Kha Mỹ Ngu đặt thần thức của mình và Ứng Yến lên hai con bọ rùa làm bằng giấy bùa, ngồi xổm trong góc canh giữ cửa hàng, sau đó lần lượt tìm hiểu tin tức cơ bản của mỗi một hộ gia đình, chẳng hạn như trong nhà có mấy người, làm việc ở đâu, tính tình như thế nào, có họ hàng nào...

Nhưng khi bọn họ đã hiểu rõ sơ bộ, liền phát hiện vấn đề càng khó giải quyết hơn.

Diện tích toàn bộ cửa hàng không nhỏ, một tầng rộng ba trăm mét vuông, tầng hai còn có không gian mở và sân sau.

Tầng một dùng ván gỗ chia thành bảy phòng lớn, lối đi nhỏ hình chữ T, mỗi phòng rộng khoảng bốn mươi mét vuông, bên trong đều là cửa hàng lớn, có thể chứa được tổng cộng 72 công nhân viên độc thân của cửa hàng bách hóa. Tầng trên cũng là hành lang hình chữ T, chia làm 29 hộ gia đình ở phía nam và phía bắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sân sau là sân thứ hai, ban đầu định dùng làm phòng khách để tiếp khách say rượu, còn có một phòng riêng, ở giữa có một dãy phòng khách, hiện tại không chỉ có mười bốn hộ gia đình ở mà còn có nhiều ngôi nhà gỗ được xây dựng ở sân giữa để làm bếp và phòng ăn.

Nói cách khác, Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến phải giải quyết được vấn đề nhà ở của 72 công nhân viên độc thân đến từ các đơn vị khác nhau và vấn đề cư trú của hai đến ba trăm người trong 43 hộ gia đình!

Kha Mỹ Ngu không khỏi nhìn về phía Ứng Yến, "Tất cả Tứ Hợp Viện ở thủ đô đều như vậy sao?

Việc đòi nợ không hề dễ dàng.

Ứng Yến nhún nhún vai bất đắc dĩ nói: "Đúng thật là như vậy, hiện tại đơn vị công tác ở thủ đô rất nhiều, dân số mỗi năm càng tăng lên, chỉ có những ngôi nhà này thôi nên chẳng phải sẽ càng ngày càng có nhiều người hơn sao?

Những ngôi nhà ở thủ đô đều là kiến trúc cũ, chất lượng không tệ nhưng lại vô cùng dày đặc, phá bỏ và di dời đi nơi khác rất khó khăn, còn rất tốn thời gian, vấn đề nhà ở cũng là chuyện đau đầu của mỗi đơn vị. Không ít công nhân viên và người nhà vì tranh giành nhà cửa mà gây ra không ít rắc rối.

Hơn nữa," Anh cười nhạt, "Có vài người sợ tài sản nhà họ Tần bị trả lại nên cố ý vội vàng sắp xếp những hộ gia đình này, đều là những gia đình rất khó đối phó, em không thấy nơi này có nhiều đơn vị, mỗi đơn vị cũng không ít người, tại sao chỉ có nơi này là có công nhân viên độc thân vào ở?

Đó là bởi vì bọn họ cố tình tập trung những gia đình khó đối phó vào đây ở.

Không chỉ vậy, tất cả tài sản của nhà họ Tần đều rơi vào tình trạng tương tự.”

Kha Mỹ Ngu cũng nhíu mày lo lắng hỏi: "Nhà họ Tần các anh rất hấp dẫn, nếu như những hộ gia đình bình thường ở Tứ Hợp Viện dễ đối phó, thì nơi này sẽ trở thành khách sạn Đại Đồng Phố* hay sẽ đi tìm chỗ lâu dài cho bọn họ ở nơi nào đó?”

*Đại Đồng Phố dùng để chỉ một chiếc giường lớn, nơi có nhiều giường được nối với nhau (dùng trong khách sạn, ký túc xá, v.v.).

Ứng Yến xoa đầu cô, "Đương nhiên là chúng ta phải quay lại nơi mà chúng ta đã xuất phát, Charles về thủ đô còn phải mất một tháng, chúng ta có thể làm theo trình tự, sắp xếp những người này, cộng thêm trang trí trong nửa tháng, sẽ có đủ thời gian.

Nếu tổ chức đã trả lại tài sản cho nhà họ Tần thì chính là ủng hộ anh đuổi người ra ngoài, có thể sắp xếp ổn thỏa những người này được thì càng tốt, nếu không được thì tìm đến đơn vị cũ của bọn họ, nếu như ngay cả việc giải quyết vấn đề nhà ở cho công nhân viên mà cũng không làm được, thì bọn họ cũng không còn mặt mũi nào cả."

Đương nhiên đây chắc chắn sẽ là biện pháp cuối cùng vì những giám đốc này cũng có mối quan hệ lớn nhỏ.

Đám người Kha Mỹ Ngu muốn mở nhà hàng ở đây, nếu không giải quyết triệt để, về sau nhất định sẽ có rắc rối không nhỏ.

Tục ngữ nói rất đúng, thà đắc tội quân tử còn hơn là đắc tội tiểu nhân!

Hai người ăn cơm xong, mới chậm rãi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-297.html.]

Kha Mỹ Ngu một tay chống cằm, ngồi trong thùng xe máy hóng gió, nheo mắt động não.

Bài toán trước mắt giống như một câu hỏi chứng minh, đang chờ cô từng bước làm rõ, đồng thời cũng giống như một mê cung, yêu cầu cô phải nhanh chóng chọn ra câu trả lời tốt nhất trong vô số khả năng.

Bài đầu tiên quá khó đối với học sinh có trình độ thấp, nhưng bài sau lại quá dễ dàng đối với người đã chơi trò chơi chim cánh cụt nhỏ (Penguin Games) quanh năm như cô!

Đơn giản mà nói, tất cả những người sống trong cửa hàng phải chuyển đi trước khi Hanks có thể hoàn thành đúng tiến độ và khai trương một cách nhộn nhịp.

Nhưng người ta phải có một nơi để chuyển đi, giống như Ứng Yến đã nói, những người này phải có một nơi để đến, đó là quá trình tích hợp số 0 thành tổng thể, hiện giờ bọn họ phải hoàn thành việc chuyển đổi từ tổng thể sang 0.

Kha Mỹ Ngu chưa tham gia vào công việc, nhưng cô có kinh nghiệm lý thuyết phong phú, biết các nhà lãnh đạo nhỏ đã thành thạo kỹ năng trì hoãn đến mức cực hạn, nếu tìm bọn họ giải quyết sẽ phí thời gian tâm sức, hơn nữa còn không được như mình mong muốn.

Bây giờ nhà họ Tần gia đã suy thoái, cũng không thể lãng phí ân tình trước kia vào những việc nhỏ này chứ? Hơn nữa đây cũng không phải chuyện mà lãng phí ân tình là có thể giải quyết.

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về việc này, về đến nhà cũng cầm bút giấy lên vẽ nguệch ngoạc.

Ứng Yến nhướng mày, bước đến cười khẽ chọc vào má hơi phồng lên của cô, "Vợ, có cần anh giúp không?"

Kha Mỹ Ngu liếc anh một cái, tiếp tục cúi đầu: "Có cao kiến gì thì nói đi, còn hỏi em làm gì?”

"Anh thấy em tự tận hưởng rất vui vẻ, không muốn quấy rầy em," Anh rút lấy cây bút từ trong tay cô.

Kha Mỹ Ngu chộp lấy, anh chưa kịp viết được hai chữ đã bị người ta lấy lại.

Sao cô lại không hiểu anh được, kể từ khi hai người yêu nhau, mỗi khi trời tối người này liền có suy nghĩ lung tung, anh sẽ giày vò cô đến nửa đêm.

Thậm chí đôi khi anh còn biến thành sói lớn xấu xa giữa ban ngày ban mặt, tuy kiếp này cô rất hợp tác với anh, cũng hiểu được thú vui của phụ nữ hơn kiếp trước, nhưng cũng không nghiêm túc như bề ngoài, bên trong anh chính là một con cá lớn mặt dày.

Cô sợ cơ thể anh sẽ bị hủy hoại khi còn trẻ, nên bình thường cho anh uống không ít linh dược bồi bổ cơ thể, kết quả cơ thể của anh tốt lên, anh cũng cảm thấy vui vẻ hơn.

Nghĩ đến đây, Kha Mỹ Ngu đỏ mặt mắng anh, "Anh đừng nghĩ một tháng là thời gian dài, chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm, vẫn nên tranh thủ thời gian nghĩ cách đi, chuyện kia, chuyện kia thì lúc nào mà chả được?"

Ứng Yến nhìn cô một cái, buồn cười một hồi lâu, ôm cô tò mò nói: "Haiz, vốn dĩ anh muốn nói cho em biết cách giải quyết, không ngờ vợ anh vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Đừng lo, nể tình vợ đã lén bồi bổ cơ thể cho anh, nếu anh không làm việc chăm chỉ thì thật có lỗi với đất đai màu mỡ và lương thực hàng ngày..."

Kha Mỹ Ngu trừng to mắt nhìn người đàn ông không biết xấu hổ như vậy nói, "Ứng Yến, không ngờ anh lại là người như vậy.”

“A, vợ đã nói những lời này quá nhiều lần rồi,” Ứng Yến nắm lấy bàn tay đang chỉ của cô, anh dùng một chút sức kéo cô vào lòng, hôn cô trước, sau đó hai người nằm xuống giường.

Kha Mỹ Ngu không phải là người có ý chí mạnh mẽ, cô đã mơ hồ ngầm chấp nhận.

Ứng Yến vén mái tóc hơi rối của cô sang một bên, cười nói: "Vợ à, chúng ta đã kết hôn được gần ba năm rồi, có chuyện gì mà em không giải quyết được thì cứ nói với anh, em muốn chồng em làm gì? Chẳng phải chỉ cần đứng trên đỉnh vui vẻ làm bừa cùng em sao?

Những chuyện phiền toái này cứ giao cho anh là được, còn em thì có thể vẽ bản đồ, nhìn xem Hanks của chúng ta được trang trí đẹp như thế nào, nghĩ xem nên quảng bá nó như thế nào. Em giỏi nhất trong những chuyện như vậy mà.”

Loading...