Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 339

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:22:26
Lượt xem: 1

 

Bởi vì lúc trước có Kha Mỹ Ngu chúc phúc, nên ba anh trai còn lại cũng tìm được đối tượng bầu bạn cả đời, các phương diện đều rất xứng đôi.

Nhà họ Kha náo nhiệt gần nửa năm, bốn người vợ mới ở chung hài hòa, giống như bạn thân, tự mình nấu ăn, làm đồ ăn ngon gì cũng sẽ mang đi tặng một vòng.

Bình thường họ cũng sẽ hẹn nhau đi dạo phố, du ngoạn, các chị dâu đối xử với Kha Mỹ Ngu không tệ, họ yêu thương cô như em gái ruột của mình.

Kha Mỹ Ngu còn chưa sinh con đã nhận được không ít quần áo, chăn đệm do các chị dâu may, hơn nữa mỗi thứ đều có hai phần.

Bởi vì mọi người cho rằng cô mang thai sinh đôi.

Kha Mỹ Ngu vẫn cười không giải thích cho hiểu lầm này, cô đang chờ để khiến mọi người bất ngờ!

Bụng Kha Mỹ Ngu mỗi ngày một lớn, mặc quần áo thôi cũng khiến người khác có cảm giác bị no căng trướng bụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kha Mỹ Ngu khóc không ra nước mắt, tự mình tham lam muốn mang thai sinh bốn, tập trung tất nỗi khổ sinh con lại để chịu đựng một lần, đương nhiên không thể chỉ khổ hơn những người khác một chút được?

Hôm đó Đổng Hữu Lan xách đồ ăn tặng hàng xóm láng giềng hai bên, là socola nhập khẩu chỉ bán ở cửa hàng hữu nghị.

Bà ta nhân lúc vừa qua giờ ăn trưa, mọi người còn chưa đi làm, kéo nhau xuống các cửa hàng ăn uống, toàn bộ con hẻm nhỏ đều yên tĩnh dị thường.

Con hẻm này được người nhà họ Kha dẫn dắt, trở thành phố buôn bán, cái gì cũng bán.

Cửa hàng tạp hóa nhà họ Kha và cửa hàng tiện lợi Kha Ân Thục mở cách nhau một cửa hàng bánh ngọt Viên Ký.

Bình thường lúc này, Kha Mỹ Ngu thích cùng bà cụ ngồi ở trên xích đu trong cửa hàng nhà mình, gặm hoa quả, hưởng thụ ánh nắng ấm áp của ngày đông.

Trong lúc đang mơ màng buồn ngủ, hai người chợt nghe thấy cái giọng oang oang Đổng Hữu Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-339.html.]

“Chị Viên, đây là đồ bé ba nhà tôi mang về cho em trai ăn, nghe nói là socola gì đó của nước Ý, vừa thơm vừa mềm, ngon lắm.

Con bé mang về không ít, thứ này không chịu được nóng, không để mãi trong phòng được, ăn không hết sẽ bị chảy ra ngay. Tôi nghĩ hàng xóm láng giềng chúng ta không keo kiệt, bình thường nhà ai có đồ ăn ngon thì sẽ tặng cho nhau nên tôi lấy ra cho mọi người nếm thử.”

Bà cụ bĩu môi, thì thầm vào tai Kha Mỹ Ngu: “Trước kia Đổng Hữu Lan nói chuyện như muỗi, vo ve đến mức người ta không nghe thấy cô ta nói gì. Từ khi ở riêng sinh con trai, giọng càng ngày càng lớn.

Ba câu không câu nào rời con trai ra, ha...

Gì mà không để lâu trong phòng được, khoe khoang quá thể, tiết trời này đảm bảo đặt cái gì ở bên ngoài cũng đều bị đông lạnh thành đòn bẩy đất!”

Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, cô gật đầu: “Bà nội, cũng không thể vì một câu nói của bà ta mà chúng ta cũng xách giỏ đi tặng mấy hộ xung quanh đâu nhỉ?

Bà ta thích coi tiền như rác, chúng ta không thể học theo!”

Bà cụ bĩu môi đáp lời, nhưng vẻ mặt không thoải mái.

Nếu như không phải để ý mặt mũi của đám con cháu trong nhà, bà cụ có thể chống eo, ở trước cửa Đổng Hữu Lan mắng ba ngày ba đêm.

Nhìn xem con mụ không có tí lòng tốt này, dựa vào cái gì mà ở trước mặt mình diễu võ dương oai!

Đổng Hữu Lan vô cùng thích khoe khoang, hơn nữa thích nhất chính là nói chuyện với chị Viên bên cạnh, giọng nói kia có thể làm cho nửa số người trong con hẻm nhỏ nghe thấy rõ ràng.

Người nhà họ Kha đều biết rõ ràng bà ta đang nói cho người trong nhà mình nghe.

Nói chính xác hơn là bà ta nói cho bà nội Kha đã “giày vò” hơn bà ta hơn nửa đời người.

Ai bảo bà nội Kha thích ở trong cửa hàng tạp hóa chứ?

Chị Viên cười cảm ơn, khách sáo đáp lại vài câu theo lời Đổng Hữu Lan: “Socola này là thứ tốt, người lớn, trẻ nhỏ đều thích ăn, chỉ là đắt quá, chưa đến tết, chẳng ai nỡ mua dùng.

Chúng tôi đây là được thơm lây từ Ân Thục. Nhưng mà Ân Thục sắp sinh rồi phải không? Dạo này cũng không thấy cô ấy ở trong tiệm.”

Loading...