Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:14
Lượt xem: 116
Bà cụ mỉm cười bê bát đi ra ngoài, để cô ngủ một giấc ngon: "Tối nay bà nội chiên bánh rán cho cháu ăn nhé!"
Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục, cái miệng nhỏ ngọt ngào đến mức vừa mở ra đã nói: "Bà nội là tốt nhất, cháu thích bà nội nhất!"
Thấy cô buồn ngủ không mở được mắt, còn mơ mơ màng màng dỗ dành mình, bà cụ cực kỳ vui vẻ.
Mọi người vừa đi, Kha Mỹ Ngu thả lỏng toàn thân, ngơ ngác nhìn tấm màn chắp vá ố vàng, đủ loại cảm xúc bị đè nén cuồn cuộn dâng lên.
Cô đến từ năm thứ mười của mạt thế, cũng là năm 3033 theo lịch dương.
Vào thời đại đó, nền văn minh nhân loại gần như bị hủy diệt bởi sự va chạm của một thiên thạch!
Các loại đường thủy điện bị phá vỡ, vệ tinh bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu do thay đổi từ trường, trật tự thế giới hỗn loạn, hơn nữa còn có "virus zombie" lây lan nhanh chóng trong cơ thể sống, chỉ trong một tháng, toàn bộ dân số hàng chục tỷ người của thế giới giảm mạnh xuống còn 30% ban đầu.
Mọi người đã cùng nhau vượt qua khó khăn từng chút một, liên tiếp thành lập các căn cứ an toàn ở nhiều nơi.
Mười năm mạt thế tưởng chừng như rất ngắn ngủi nhưng mỗi ngày đều là một loại cực hình, không khí và nước chứa một lượng lớn vi sinh vật, rất có hại cho cơ thể con người, nhất định phải được lọc sạch.
Thực phẩm trở nên cực kỳ khan hiếm, đều được trồng nhân tạo trong nhà kính, mà cái này cũng chỉ dành cho những người có trình độ cao.
Người bình thường chỉ có thể nhai lương khô hoặc uống thực phẩm bổ sung dinh dưỡng có vị chua đậm đặc.
Nhưng mà Kha Mỹ Ngu cũng chưa phải chịu khổ gì, cô là "chim hoàng yến" của đại lão, trong khi những người khác đang làm việc đầy bụi đất vì một miếng bánh quý thì cô vẫn có thể xinh đẹp ăn bít tết và uống rượu vang đỏ.
Chỉ là người đàn ông kia có lòng chiếm hữu cô mãnh liệt, hận không thể biến cô thành vật trang sức mang theo bên người, còn bắt cô học cái gì mà hiền thê lương mẫu, thậm chí còn hi vọng xa vời cô giúp chồng dạy con!
Loại crush cố chấp này khiến cô ngạt thở không thôi.
Mối ràng buộc yêu hận giữa cô và đại lão quá sâu, liên quan đến hai gia đình phía sau bọn họ.
Kha Mỹ Ngu căn bản không thể thấy rốt cuộc giữa hai người có mấy phần chân tình, thế là ngay sau khi triều đại zombie ập đến, cô dứt khoát quả quyết đỡ đòn chí mạng của vua zombie thay anh ta.
Lúc này, trong đầu cô vẫn hiện lên rõ ràng vẻ mặt đau khổ cùng tiếng gào thét của người đàn ông đang ôm mình!
Kha Mỹ Ngu hơi dùng sức vuốt ve một nửa trái tim trống rỗng, khóe môi cong lên, nụ cười có chút bi thương cùng nhẹ nhõm: "Ứng Yến, hai chúng ta đã hết nợ rồi!"
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, cả người Kha Mỹ Ngu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thậm chí cơn đau từ vết thương trên đầu cũng dịu đi không ít!
Nghĩ như vậy, cô vén chăn xuống giường, lắc mình một cái nhảy ra chỗ tấm rèm, sau đó lại xoay người lắc mình một cái nhảy lên giường!
Khuôn mặt trắng nõn rạng rỡ của Kha Mỹ Ngu hiện lên sự ngạc nhiên, cô gạt bỏ mọi suy nghĩ phân tâm sang một bên, nhắm mắt lại để cảm nhận xung quanh.
Cô nghe thấy mọi chuyển động nhỏ bé trong bán kính hai mươi mét xung quanh.
Sắc trời đã lờ mờ tối, trong thôn còn chưa mở điện, mấy người lớn uống chút cháo rau rừng ngũ cốc, sau đó câu được câu không nói chuyện bàn tán với nhau cho có không khí.
Đàn ông đan giỏ trúc và giày rơm, còn phụ nữ thì giặt quần áo và đóng đế giày.
Tiếng xào xạc của trúc và rơm rạ, tiếng quần áo bị xắn sột soạt, tiếng đế giày bông đập xuống đất lạch cạch, tiếng lá bị gió thu thổi qua rụng xuống, tiếng mèo đêm nhảy trượt trên tường sân...
Đủ thứ mùi đặc trưng của mùa thu thôn quê cũng nhè nhẹ lọt vào xoang mũi cô qua ô cửa sổ gỗ!
Dị năng của cô vậy mà cũng xuyên theo!
Ở mạt thế, nền văn minh nhân loại đã bị hủy diệt hơn bao giờ hết, nhưng cũng nhận được một món quà to lớn.
Một phần trăm những người sống sót kích hoạt được dị năng, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp thông qua tinh hạch trong não của zombie.
Kha Mỹ Ngu có tốc độ dị năng rất bình thường, nhưng thân thể cũng đã được tăng cường sức mạnh, ngũ quan mẫn cảm, sức lực khoẻ mạnh, thân thể phục hồi nhanh chóng… người bình thường không thể so sánh được!
Cô bị nuôi nhốt ở mạt thế, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi đại lão, thế là bắt đầu không muốn phát triển, làm những việc quá đáng, không ngừng thăm dò ranh giới cuối cùng của đại lão.
Khi những người khác đang liều sống liều c.h.ế.t tìm kiếm tinh hạch để thăng tiến, Kha Mỹ Ngu lại lấy tinh hạch cao cấp khoan lỗ làm vòng tay và dây chuyền để chơi.
Mười năm trôi qua, cô cũng chỉ bị đại lão dùng thịt thú siêu nhiên nâng dị năng lên cấp ba, khó khăn lắm mới miễn cưỡng đạt tới giai đoạn khinh công trong tiểu thuyết.
Kha Mỹ Ngu từng nhìn thấy tốc độ dị năng cấp mười bên người đại lão, có thể xé nát thời không, dịch chuyển ngàn dặm!
Cô rất hài lòng khi có thể sống sót trốn thoát khỏi đại lão, còn mang theo dị năng trọng sinh vào những năm 1970.
Đột nhiên, trong phòng chú hai truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.
Kha Mỹ Ngu hơi nheo mắt lại, nắm bắt rõ ràng lời nói của họ.
"Cha mẹ, hôm nay cha mẹ cũng nhìn thấy rồi."
"Đều cùng phải xuống ruộng làm việc, nhưng chị họ có thể ăn canh trứng gà đường đỏ mỗi ngày, còn chúng ta không có nổi một phần đãi khách."
"Nhưng nhà chúng ta vừa có được chút lợi ích, ông bà đã thẳng thắn kiên quyết muốn đưa hết cho cả nhà chú tư!"
"Con đến nhà họ Vu chịu uất ức một chút cũng không sao, cùng lắm thì làm nhiều hơn một chút kiếm sống, dành hơn mười năm để lấp đầy lỗ hổng này."
"Nhưng cha mẹ có nghĩ khi thấy con đến thành phố, có đồ ăn và tiền lương thì bọn họ sẽ đưa tay ra đòi hỏi không?"
"Năm người anh họ nhà chú tư còn chưa kết hôn nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-4.html.]
"Con còn định để dành ít đồ tốt cho mẹ bồi bổ cơ thể, sau đó bốc thêm ít thuốc điều trị."
"Tuổi tác của mẹ vẫn còn trẻ, nói không chừng có thể sinh thêm cho bốn chị em chúng con mấy thằng em trai làm chỗ dựa…"
Lúc đầu hai vợ chồng nhà chú hai còn cất giấu uất ức và tức giận trong lòng, nhưng hôm nay lại bộc phát, cảm xúc cực kỳ kích động.
Nghe con gái nói lời này, nhất là liên quan con trai, cả hai vợ chồng đều có chút ngồi không yên.
"Đúng vậy, con bé tám nói đúng, vợ à em gầy quá, lúc sinh con cũng không chịu ở cữ bồi bổ cơ thể."
"Nếu không thì nhất định chúng ta đã có con trai rồi!" Nói đến đây, ông ta càng thấy oán hận những người thân của mình.
"Cái này…" Vợ chú hai gật đầu, kích động nói: "Mẹ nghe nói rất nhiều người bốc thuốc uống một thời gian là có thể sinh con, hơn nữa còn là con trai!"
"Chỉ là thuốc đắt quá."
Người nông thôn có chấp niệm sâu sắc về việc có con trai, nhất là khi ba nhà còn lại đều có con trai, hai vợ chồng chú hai luôn có cảm giác mình kém hơn một bậc, luôn sợ hãi rụt rè để bà cụ coi thường.
"Cho nên." Kha Ân Thục cười nhẹ nói: "Trước hết chúng ta hãy nghĩ cách chia tách khỏi nhà chính, cắt đứt ý định muốn bám lấy chúng ta của bọn họ!"
"Cây lớn chia nhánh, người lớn chia nhà, trong thôn chúng ta cũng không phải không có tiền lệ."
"Vả lại, chia nhà không phải đoạn tuyệt quan hệ, sau này chúng ta có món gì ngon cũng có thể mang về hiếu kính ông bà mà!"
"Chia nhà xong, với sự chịu khó của cha mẹ, còn có sự giúp đỡ của mấy chị em bọn con, chúng ta nhất định có thể sống một cuộc sống sung túc…"
Hai vợ chồng chú hai nghe cô ta nói, trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột: "Cha mẹ đã sớm muôn chia nhà rồi, nhưng ông bà con lại thích cả nhà sôi nổi ở chung với nhau, sẽ không bao giờ đồng ý đâu!"
"Chỉ cần cha mẹ bằng lòng, những chuyện khác cứ giao cho con xử lý." Kha Ân Thục tự tin nói: "Nhưng đến lúc đó cha mẹ sẽ phải chịu khổ một chút."
"Trước giờ cha mẹ chịu khổ chưa đủ nhiều à?"
Vợ chú hai lầm bầm một câu, lập tức nói: "Con gái, cha mẹ chịu khổ cũng không sao, nhưng cha mẹ sống ở trong thôn, không chịu được cảm giác bị người khác đ.â.m sau lưng."
"Cha mẹ yên tâm, chẳng những con sẽ không để cho thanh danh cha mẹ bị tổn hại, còn để cho người trong thôn thấy dáng vẻ vô ơn bạc nghĩa đáng ghê tởm của bọn họ!"
"Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì các thôn dân cũng sẽ chỉ đứng về phía chúng ta!"
Kha Ân Thục cười lạnh một tiếng, mang theo sự căm ghét không thể che giấu.
Kha Mỹ Ngu khẽ cau mày.
Khi cô còn là một độc giả, nữ chính làm cái gì cũng đúng, thậm chí có chút quyết đoán và tàn nhẫn, để cho nhân vật phản diện gặp báo ứng, sẽ khiến người ta tự nhiên cảm thấy thoải mái.
Nhưng bây giờ, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Kha Mỹ Ngu lại cảm thấy đây là vở kịch tự biên tự diễn của nhà chú hai!
Bất kể như thế nào, cô cũng trở nên cực kỳ cảnh giác, gần đây sẽ chuẩn bị chú ý sát sao đến Kha Ân Thục, tuyệt đối không để cô ta hủy hoại thanh danh của nhà họ Kha.
Sau khi sử dụng một chút dị năng, cơ thể cô ấy lập tức hồi phục nhanh chóng, dạ dày của Kha Mỹ Ngu lại bắt đầu cồn cào.
Cô vừa vén rèm bước ra, bà cụ ở đối diện cũng đã nhanh chóng vén rèm bước ra.
"Bé con, đói bụng sao?"
"Bà vừa trộn bột xong, bà biết cháu sẽ đói khi thức dậy mà!"
"Cháu quay vào nằm tiếp đi, khi nào bánh rán chiên xong bà sẽ mang đến cho cháu."
Kha Mỹ Ngu cười nắm lấy cánh tay bà ấy: "Bà nội, cháu nằm lâu quá rồi, toàn thân mềm nhũn không chịu được, cháu cần phải đi lại một chút thì cơ thể mới hồi phục."
Bà cụ gật đầu bất lực, đỡ cô ngồi lên cái ghế con nhỏ trước bếp lò, sau đó pha cho cô một cốc sữa mạch nha.
Buổi tối mùa thu có chút hơi lạnh, Kha Mỹ Ngu cầm một ly đồ uống có mùi sữa ấm trong lòng bàn tay, cô nhấp một ngụm nhỏ, hài lòng nhìn bà cụ đang bận rộn rán bánh cho mình.
Đây là một loại tình cảm gia đình chân chính, sâu sắc không chút vụ lợi, khiến người nào nếm thử một chút cũng cam tâm mê đắm.
"Bà nội, sao mọi người lại đối xử tốt với cháu như vậy?"
"Ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn ra, hình như cháu chẳng có điểm gì đáng để người khác yêu thương."
Cô duỗi đôi bàn tay mảnh khảnh của mình ra, cẩn thận thu từng ngón lại: "Cháu quá tự cao tự đại, căn bản không chịu thông cảm cho khó khăn của mọi người; Cháu không thích học, ham chơi, lãng phí cơ hội học tập mà người khác cực kỳ muốn có; Cháu còn cực kỳ lười biếng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không chịu học, cơm bưng nước rót; Cháu… cháu là đứa ngu ngốc, không hiểu chuyện lại còn ích kỷ, chỉ muốn tìm đàn ông, để mọi người phải mất mặt theo…"
Tự trách đến đây, cô cảm thấy bất ngờ vì nguyên chủ lại nhận được sự yêu mến đến m.ó.c t.i.m móc phổi từ người thân của mình.
Bà cụ nghe vậy thì mừng lắm, nhưng vì ngọn lửa trên bếp lò không dễ điều khiển nên chỉ đành vừa làm bánh vừa nhìn đứa cháu uể oải mà nói: "Cho dù bảo bối nhà ta có tệ đến đâu, trong mắt người khác có bao nhiêu khuyết điểm, thì cháu cũng chính là bảo bối của nhà ta, cháu là tâm can của bà nội đấy!"
"Tại sao vậy?" Kha Mỹ Ngu chớp mắt hỏi một cách háo hức.
Động tác của bà cụ dừng một chút, cười nói: "Bởi vì bé ngoan là phúc tinh của nhà chúng ta."
Kha Mỹ Ngu lấy lại tinh thần, vội vàng khẽ nâng cằm lên: "Ví dụ như?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ví dụ như, khi cháu vừa mới sinh ra, chính là vào thời điểm mất mùa."
"Trong nhà đông con, lại lớn hết rồi, người lớn có thể không ăn, nhưng không thể bỏ đói bọn chúng đúng không?"
"Mỗi lần bà nội nấu cơm đều phải đếm từng hạt gạo, người lớn húp canh, trẻ con nhai hạt cơm."
"Cháu vừa mới ra đời, trong nhà lập tức phát hiện một cái hang chuột, còn có một đống chuột lớn mập mạp, giúp cho gia đình chúng ta vượt qua thời điểm khó khăn nhất…"