Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:26
Lượt xem: 4
Thật ra cô ta hoàn toàn không phải là con cháu của nhà họ Triệu, nhưng trời xui đất khiến được nhà họ Triệu nhận trở lại.
Không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, cháu gái ruột nhà họ Triệu đã tới cửa, hơn nữa vừa rồi chính cô ta là người tiết lộ việc nhận cháu nửa chừng trước mặt người ta...
Triệu Phương Hoa cảm thấy thật buồn cười, sao sự việc lại xảy ra trùng hợp như vậy?
Nếu bọn họ vẫn luôn ở miền Nam, đời này sẽ không bao giờ gặp được chính chủ. Nếu không phải vừa rồi cô ta nóng nảy ghen tuông đến mức mất hết lý trí, vênh váo trước mặt khách, ai biết được ông cụ tên là Triệu Tam Căn?
Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, cô ta hít một hơi thật sâu, âm thầm cắn răng, cô ta vô tội!
Lúc được nhận về cô ta chỉ mới năm sáu tuổi, ông cụ tuy bận rộn nhưng vẫn cực kỳ thiên vị cô ta, không biết từ khi nào ông cụ bắt đầu đối xử với cô ta như mọi người.
Đoán là cảm thấy cô ta đã trưởng thành, là người nhà, nên không cần quan tâm đặc biệt?
Dù thế nào đi nữa, tuy cô ta đã sống ở nhà họ Triệu hai mươi năm, không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn có tình cảm gia đình.
Không thể bị nhà họ Triệu nói đá văng là có thể đá văng.
Cô ta không kén chọn nữa, ông cụ có thể sắp xếp cho cô ta một vị trí nhân viên bán hàng trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng được, cứ coi đó là sự đền bù của nhà họ Triệu dành cho cô ta.
Khi Kha Mỹ Ngu trở về nhà, trời đang nóng dần lên, ngoại trừ Ứng Yến đang ở công ty, bốn người lớn tuổi trong nhà đều có mặt.
Cô nhìn ông và bà nội Kha, "Ông bà nội, lát nữa có thể sẽ có khách tới nhà."
“Khách nào vậy?” Bà cụ và mẹ Kha đứng lên trước, bận rộn bưng trái cây và đồ ăn nhẹ lên. “Có ăn cơm ở nhà không? Mấy người, có ăn kiêng gì không?”
Kha Mỹ Ngu nhún vai: "Bạn cũ của ông nội, Triệu Tam Căn."
Nghe được ba chữ này, ông nội và bà nội Kha đều sửng sốt nhìn nhau, sau đó cả hai đều có chút tức giận.
Bọn họ cảm thấy buồn cho cháu gái.
Không ai muốn trở thành một cô bé tội nghiệp bị gia đình bỏ rơi, dù ông nội ruột trịnh trọng giao cô cho họ chăm sóc, cũng cho rất nhiều tiền.
Nhưng Triệu Tam Căn một đi không trở lại.
Mặc dù nhà họ Kha yêu quý Kha Mỹ Ngu như ruột thịt trực hệ nhưng họ vẫn cảm thấy khó chịu cho cô.
Triệu Tam Căn còn sống, tại sao lại cam lòng không nhận một cô gái xinh đẹp và thông minh như vậy quay về?
Bà cụ Kha lại ngồi xuống, nắm tay mẹ Kha không cho mẹ Kha bận rộn nữa.
Bà cụ nhìn sắc mặt Kha Mỹ Ngu, từ nụ cười ngọt ngào trên mặt cô thật sự nhìn không ra biểu cảm nào khác, không khỏi bồn chồn: "Bảo Nhi, cháu nghĩ thế nào?"
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, "Ông nội và bà nội, mọi chuyện không như hai người nghĩ đâu.
Ông nội Triệu đã nhận cháu gái trở về, nhưng không rõ vì lý do gì mà không nhận chính xác.”
Người nhà họ Kha đều sửng sốt, bà cụ bối rối: “Không phải, Bảo Nhi, ý của cháu là lão Triệu về đón cháu gái lại đón nhầm? Tại sao lại đón nhầm? Gia đình chúng ta không đổi chỗ ở, ông nội cháu cũng không đổi tên.”
“Lúc đó ông ấy rất bận, không thể nghỉ phép dài ngày nên đã giao việc này cho một cấp dưới thân tín về quê thăm người thân làm.” Kha Mỹ Ngu nói.
Được rồi, lửa giận trong lòng hai ông bà cụ vừa mới dâng lên, lại đột nhiên mất đi phương hướng tấn công. Ngược lại bọn họ cảm thấy mệnh lão đội trưởng Triệu Tam Căn cũng cực khổ, bị người ta lợi dụng, nuôi một đứa trẻ không công.
Nhà họ Kha không bạc đãi Kha Mỹ Ngu, yêu cô thương cô như đứa trẻ quý giá trong nhà. Nhưng môi trường ở nông thôn là như vậy, có tiền nhưng không có nơi tiêu, cũng không dám tiêu trắng trợn.
Nếu không phải Bảo Nhi may mắn tìm được một thiếu niên ưu tú như Ứng Yến thì bây giờ có thể cô vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mang theo mấy đứa trẻ ở nhà cho gà cho lợn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-418.html.]
Bọn họ còn chưa nghĩ đến việc phải đối mặt với ông cụ Triệu như thế nào.
Kết quả người ta đã mang đồ đến tận cửa.
Ông cụ Triệu và ông cụ Kha nhìn nhau một lúc lâu, trong đôi mắt vẩn đục ngấn nước, cả hai bước tới, ôm nhau thật chặt, vỗ vai nhau.
“Hoành Tử!”
“Lão đội trưởng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người hưng phấn đến mức phải rất lâu mới bình tĩnh lại, ánh mắt của ông cụ Triệu gần như dán chặt vào Kha Mỹ Ngu, người ta cháu trai giống cậu cháu gái giống cô, càng nhìn cô, ông cụ càng cảm thấy cô giống đứa con gái nhỏ đã lấy chồng xa khó sinh mà c.h.ế.t của ông cụ.
“Đây,” Ông cụ kiềm chế sự mong đợi của mình, run rẩy hỏi ông nội Kha.
Ông nội Kha trịnh trọng gật đầu: “Đây là cháu gái ruột nhà họ Triệu của ông, trên vai trái của con bé có một cái bớt hình con bướm.”
Ông Triệu cảm động, lại có chút ngơ ngác, phẫn nộ vì bị lừa: “Hoành Tử, hơn hai mươi năm trước không có ai đến đón cháu gái tôi sao?”
Bà cụ tiếp lời, lắc đầu nặng nề nói: “Không, thôn rộng như vậy, trừ mấy ngày mùa hạ thu bận làm ruộng, nhà nào cũng có người ở nhà.
Cho dù không có người ở nhà, nếu có người lạ đột nhiên vào thôn, chúng tôi cũng không thể không biết.
Đừng nói trong nhà, nhà nào trong thôn thiếu một cô con gái, sao có thể giấu được hàng xóm?
Vì vậy, tôi không biết người ông cử đến đã tìm thấy cháu gái cho ông ở đâu.”
Ông cụ Triệu tức giận cầm gậy chọc xuống đất. Thực ra, thân thể ông cụ rất khỏe mạnh, cầm gậy chỉ để cậy già lên mặt, dùng gậy đánh người trẻ tuổi.
Đặc biệt là ở nhà, ông cụ sử dụng cực kỳ thuận tay, hôm nay là do quá phấn khích nên quên đặt nó xuống.
Tuy nhiên, ông cụ cũng thực sự cần một chỗ dựa, nếu không ông ấy sợ sẽ bị kích thích đến mức đứng không vững, ngồi không xong.
“Đứa trẻ này, ông nội nhất định sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng!” Ông cụ Triệu nghiến răng nghiến lợi nói, cũng không ở lâu, đứng dậy đi ra ngoài.
"Hoành Tử, hôm khác hai anh em già chúng ta uống rượu nói chuyện, hôm nay tôi phải quay về tìm hiểu chuyện năm đó."
Người nhà họ Kha đứa ông ra ngoài cửa, lo lắng bảo Kha Mỹ Ngu đưa ông cụ đến cửa nhà.
Dù sao ông cụ cũng đã già, người nhà họ Triệu thật sự quan tâm ông cụ cũng không có bao nhiêu, không bỏ đá xuống giếng là tốt rồi.
Sau khi ra khỏi cửa, ông cụ Triệu không biết cử động tay chân như thế nào, cứ liếc nhìn cháu gái mình, miệng mấp máy không ngừng.
Nghĩ đến việc trước đây ông ấy vừa mới nhìn thấy Kha Mỹ Ngu đã cảm thấy quen thuộc, đến gần cô xin rượu thuốc, làm việc gì cũng không hề khách sáo. Ông cụ chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về lý do của việc này, còn tưởng tiểu bối này hợp khẩu vị của ông, vui rạo rực khi nghĩ có một người bạn tri kỷ.
Lại không biết là do cùng dòng máu!
Bây giờ nghĩ lại, ông cụ xấu hổ khi nhìn thấy cháu gái mình.
Liệu cháu gái ngoan có nghĩ rằng ông ấy quá cay nghiệt và tàn nhẫn với gia đình, căn bản không muốn nhận ông nội như ông không?
"Cái đo, Ngu Bảo Nhi, thực ra ông nội không đối xử tệ với người nhà, chỉ là bác trai bác gái, chú thím, cậu mợ và anh chị em cháu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép."
Ông cụ không khỏi cẩn thận giải thích: “Ông sợ xuất phát điểm của bọn họ quá cao, về sau sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, nhìn thấy ông cụ đáng thương nhìn qua, trong lòng có chút chua xót và cảm động: "Ông không cần phải như vậy, cháu biết. Ông là đại anh hùng, có tình có nghĩa.
Ông làm như vậy nhất định có nguyên nhân của mình, không cần giải thích với cháu, ông muốn làm gì thì làm, cho dù cháu không phải cháu gái của ông, cháu vẫn hy vọng ông có thể sống một cuộc sống sung túc, thoải mái. "
Ông cụ ngây ngô cười: “Có cháu gái là có tri kỷ.”
Kha Mỹ Ngu: “…”
Nhà họ Triệu không thiếu cháu gái, có phải ông cụ có mang bộ lọc cao không?