Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:27:47
Lượt xem: 3
“Đương nhiên rồi, công việc lặt vặt, tính công mỗi tuần trả lương một lần, nếu các đồng chí đồng ý thì có thể tới báo danh.”
Trong thành phố có không ít người bán sức lao động nhưng có một vài người chuyên lảng vảng trong thành phố để nhìn chằm chằm vào những công việc lặt vặt thế này, hơn nữa phần lớn họ đều là đàn ông, lúc những người khác nhận được tin tức thì đơn vị đã không tuyển người nữa rồi.
Sau khi Kha Mỹ Ngu nói thế, mặt mọi người không hiện ra chút ghét bỏ nào mà còn nhao nhao đi báo danh.
Có một vài nhân viên thực sự cần việc vặt để kiếm tiền nuôi sống gia đình, một số khác thì mong muốn xuất hiện trước mặt Kha Mỹ Ngu cho sớm để sau này mưu cầu vị trí tốt hơn.
Bất kể là thế nào, mọi người đều vô cùng tích cực.
Mấy nhân viên đăng ký đều bận như chong chóng, vừa sợ ghi sai thông tin, vừa lo lắng cho Kha Mỹ Ngu.
Nhiều người báo danh thế này, từ chối ai cũng không tốt, nhưng nếu nhận hết thì chỉ tiền công một ngày thôi đã không hề ít rồi.
Kha Mỹ Ngu lại tươi cười ở bên cạnh báo tin ngày kia sẽ thi cho những người báo danh.
Bởi vì cô yêu cầu tương đối cao nên những người phía trước không nhiều lắm, còn có người báo danh thay con cái và hàng xóm.
Hai tiếng sau, đám người mới dần tản đi.
“Phù, các đồng chí điên cuồng thật đấy, vừa rồi sắp khiến cho kính tôi rớt hẳn xuống...”
“Ui trời, mọi người sợ đăng ký sau thì không tuyển người nữa nên chen lên trước, hung hăng dọa người thật đấy.”
Bọn họ thở phào oán giận vài câu sau đó đồng loạt nhìn Kha Mỹ Ngu.
Những lo lắng lúc trước giờ đây hoàn toàn lộ ra.
“Cô Tiểu Kha, cô tuyển công nhân làm việc vặt nhưng cũng không thể nhận hết chứ?”
“Có rất nhiều người thực ra không nhất đinh là có thể làm được những công việc như vậy nhưng cô không tuyển họ, sau này chắc chắn họ sẽ quậy tung lên.”
“Tôi cảm thấy một vài đồng chí chỉ muốn gây rối để bắt thóp cô.”
Bọn họ đã thấy rất nhiều người rời đơn vị về nhà đợi tin tức. Một vài đồng chí an phận, tổ chức sắp xếp thế nào thì họ nghe theo như thế.
Nhưng có một vài người lúc nào cũng muốn kiếm lời, tổ chức không sắp xếp thỏa đáng, dù có bồi thường họ cũng không bỏ qua.
Chỉ cần có người dẫn đầu, đội ngũ gây sự sẽ càng ngày càng lớn mạnh, không biết cô Tiểu Kha xinh xắn, yếu ớt này đối phó lại thế nào.
Kha Mỹ Ngu khẽ cười: “Tôi hiểu suy nghĩ của mọi người, khu này rất rộng, ngoại trừ mấy tòa nhà chính với phòng xưởng bất động ra, những cây cối hoa cỏ khác, thậm chí là bùn đất cũng đều phải thay mới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù chúng ta dùng máy móc làm những công việc nặng nề nhưng còn có rất nhiều việc nhỏ khác cần người ta đích thân làm. Việc thì nhiều, tôi chỉ cần định giá những công việc này thôi.
Họ có thể làm bao nhiêu việc thì có thể nhận bấy nhiêu tiền.”
Mọi người lập tức hiểu ra, nếu nói theo công xưởng thì là tính tiền theo sản phẩm.
Có vài người lười biếng, làm không được bao lâu thì không cần người khác gây khó dễ, tự mình không ở được nữa thì rời đi thôi. Mà người cần tiền thực sự sẽ không quan tâm việc nặng hay bẩn, ngược lại họ thích tính toàn theo lượng công việc lớn nhỏ.
Có điều tuyển người làm việc vặt được tiến hành sau kỳ thi văn hóa, chỉ có tuyển được tầng lớp lãnh đạo rồi mới có người duy trì công tác đâu vào đấy.
Những người quay về từ công xưởng đều nhao nhao nói chuyện thi cử cho người nhà, hàng xóm.
Đây là một cơ hội để bán nhân tình, người có chút đầu óc sẽ không bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-431.html.]
Những người tốt nghiệp cấp ba ở nhà đợi việc đều chạy đi cầm sách giáo khoa để bù đắp lại kiến thức, thực sự là mất ăn mất ngủ, chỉ hy vọng mình nước đến chân mới nhảy thế này sẽ có chút tác dụng.
Người nhà họ Địch mang theo túi lớn túi nhỏ, tìm tới theo địa chỉ.
“Xin chào đồng hương, đây là viện dưỡng lão Khang Lạc sao?”
Ông cụ ở cửa nhìn họ: “Mọi người là ai? Sao tôi không nhớ có đồng hương thế này? Ra ngoài thì phải gọi là đồng chí!”
Bọn họ vội vàng cười gọi đồng chí rồi lại hỏi lại một lần.
“Đúng thế, đây là viện dưỡng lão Khang Lạc, mấy người là?”
Nhà họ Địch kể chuyện mình đã ký hợp đồng ra.
“Chưa từng nghe nói, lãnh đạo chúng tôi tuyển người xong vừa mới rời đi, sau lại có thể ký hợp đồng nhân viên? Mà nếu có cũng phải ưu tiên chúng tôi trước chứ.” Ông cụ ngoài cửa lạnh lùng nói.
“Sao có thể, đồng chí nhìn tờ giấy này đi, bên trên có viết địa chỉ với tên đơn vị của các người. Một chàng trai lái xe mô tô cố ý đến tìm chúng tôi, sau này cha tôi cũng ở đây. Chắc là ông ấy tìm người sắp xếp công việc cho chúng tôi đấy.” Người nhà họ Địch hơi sốt ruột, không nhịn được nói ra.
Ông cụ nhíu mày, không hài lòng xua tay: “Không có thì là không có, ngày nào tôi cũng canh chỗ này, còn có thể không biết sao? Lãnh đạo cũng không ở đây, đợi lúc họ đến đây thì mấy người lại tới đi.”
Người nhà họ Địch lạnh lòng, ký hợp đồng rồi, sao có thể không có chuyện này?
Nếu như không phải thật vậy có phải họ bị lừa rồi không, ký phải hợp đồng giả à?
Nếu là lừa tiền, làm chuyện xấu mà lừa đến họ, họ có khổ cũng không thể nói rõ ràng, suy cho cùng người trong thôn đều biết họ đến thành phố...
“Vậy chúng tôi ở đây đợi lãnh đạo mọi người!” Bọn họ không cam lòng đến một chuyến nên ngồi cạnh vách tường râm mát của phòng trực.
Ông cụ kêu đổi mấy lần nhưng người ta không thèm để ý đến ông cụ.
Ông ấy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, len lén nhìn số điện thoại, gọi cho Kha Mỹ Ngu.
Ông cụ kể cho cô nghe tin tức vừa hỏi được: “Cô Tiểu Kha, có phải họ là đồ lừa đảo không? Nếu như cô không biết họ, tôi trực tiếp gọi các đồng chí trong cục cảnh sát tới nhé?”
Kha Mỹ Ngu vỗ trán, áy náy nói: “Xin lỗi mọi người, tôi quên mất chuyện này. Đúng là có chuyện đó, phiền mọi người sắp xếp chút nhé.
Qua hai ngày nữa phải tiến hành thi cử, mọi người để họ giúp quét dọn sân bãi đi. Còn một tuần nữa là đến đợt tuyển dụng thứ hai, cứ để người nhà họ Địch làm chút việc trước đã.
Cứ tính tiền công theo ngày, ông đừng để tôi lỗ vốn đấy nhé.”
Ông cụ vỗ n.g.ự.c nói: “Lão Trương tôi làm việc, cô cứ yên tâm đi, chắc chắn sẽ để cô tiêu một đồng tiền, giành về hai phần hài lòng.”
Sau khi cúp điện thoại, ông cụ gọi mấy người kia: “Tôi đã gọi điện thoại xác nhận rồi, quả đúng là có chuyện này, mọi người vào đi. Tôi dẫn mọi người đi làm việc.”
Người nhà họ Địch lập tức lấy lại tinh thần, nhao nhao mang đồ vào nhà máy.
Sau khi khóa kỹ cổng lại, ông cụ dẫn họ vào bên trong: “Đơn vị của chúng ta lớn, mấy người là nhóm đầu tiên được tuyển vào, vì thế phải coi chính mình là chủ nhân, làm việc không thể lười biếng, nếu không sẽ chỉ lãng phí tài nguyên của tổ chức.
Đơn vị của chúng ta vừa được quy hoạch làm viện dưỡng lão, lâu rồi không được quét dọn, phiền mọi người thu dọn lại, ngày mốt còn có cuộc thi tuyển người.
Đương nhiên trong lúc đó chắc chắn lãnh đạo sẽ thường xuyên thị sát, mọi người làm tốt, các lãnh đạo sẽ nhìn thấy, đợi khi viện dưỡng lão mở cửa, chẳng lẽ còn không có chỗ tốt của mấy người sao?”
Mặc dù ông cụ bảo vệ này vẫn luôn canh cổng nhưng ông cũng là người canh cổng có học vấn.
Bình thường các đơn vị lớn nhỏ trong đơn vị đi làm đều phải chào hỏi ông ấy, nói chuyện vài câu, trong lúc vô hình, ông ấy cũng học được chút giọng điệu người làm quan, ít nhất có thể hù dọa được người nhà họ Địch từ nông thôn tới.
Người nhà họ Địch nhao nhao gật đầu, vẻ mặt kích động, nhóm nhân viên đầu tiên có ý nghĩa đặc biệt, nhất định họ phải ra sức thể hiện.
Ông cụ đưa họ đến ký túc cho nhân viên bình thường, mở hai gian, đều là giường chung, nam một gian, nữ một gian.