Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 445
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:54:07
Lượt xem: 0
Kha Mỹ Ngu đã lắp đặt rất nhiều thiết bị quay phim khắp viện dưỡng lão, đặc biệt thành lập một bộ phận để quản lý, giống như một cơ quan giám sát ở đời sau, nhằm giám sát nhân viên không bao giờ quên trách nhiệm của mình và cung cấp dịch vụ thoải mái nhất cho người cao tuổi.
Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi việc ở viện dưỡng lão, Kha Mỹ Ngu đã dành toàn bộ sức lực của mình cho việc xây dựng công ty du lịch.
Khi cùng ông bà nội Kha dò la khắp thủ đô, Kha Mỹ Ngu đã nghĩ đến nơi đặt trụ sở chính, để khách sạn và chi nhánh ở nơi đó.
Kha Mỹ Ngu cảm thấy mình vẫn còn trẻ, cần một sự nghiệp lâu dài hơn nên đã vùi mình vào công việc.
Vì muốn thành lập một công ty du lịch, hơn nữa có đủ tham vọng để giành lấy chiếc bánh có lời đầy hứa hẹn của ngành du lịch Hạ Hoa, Kha Mỹ Ngu phải xem xét sự phát triển của nó trong vài thập kỷ tới!
Trụ sở chính của công ty du lịch chắc chắn phải rộng rãi hoành tráng, có thể xây sau nhưng phải có mặt bằng trước, cô chuyển sự chú ý sang một nhà máy hóa chất khác vốn đã đổ nát.
Trước đây, diện tích thủ đô không lớn nhưng nền kinh tế phát triển nhanh chóng, các nhà máy lần lượt được xây dựng, sau đó là nhiều tòa nhà văn phòng, xưởng, nhà kho và khu dân cư.
Các khu vực xung quanh dần dần đã bất tri bất giác sáp nhập làm một, sự hoang tàn lúc ban đầu đã không còn.
Sau này, nhà máy lại mọc lên, khu vực sinh sống của người dân thủ đô được mở rộng.
Chúng hết lần này đến lần khác, giống như khi một đứa trẻ lớn lên, tay áo và ống quần bị cộc đi.
Nhưng ai biết ban đầu vòng đai này bao gồm các nhà máy hóa chất, gây ô nhiễm môi trường rất lớn, nằm giữa trung tâm thành phố và ngoại ô, xung quanh là dân cư, văn phòng, suốt ngày khói màu bốc lên từ ống khói, mùi hăng nồng.
Với sự phát triển của đất nước Hạ Hoa, nhận thức của người dân về bảo vệ môi trường và chăm sóc sức khỏe mới được hình thành, họ cũng biết điều này là sai, hơn nữa hiệu suất của nhà máy hóa chất này chỉ ở mức trung bình, lại có rất nhiều nhà máy tương tự nên hiện nay phải đối mặt với việc bị cắt giảm, cải tổ.
Cũng may đây là nhà máy hóa chất, nếu không đã bị người theo phong trào xây viện dưỡng lão cướp mất.
Mặc dù nhà máy hóa chất đã bị phá bỏ và xây dựng lại nhưng vẫn không khác gì những khu dân cư xung quanh, có rất nhiều ông hoàng bà hoàng trả tiền để hưởng thụ viện dưỡng lão, những khách hàng này rất đáng sợ nên không ai dám mạo hiểm lỗ vốn, nhìn chằm chằm vào khối đất này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà máy hóa chất có diện tích rộng, được chia làm hai khu, chiếm hai khu đất được cắt thành từng khối vuông ngang dọc theo đường lớn, với diện tích rộng như vậy, có rất nhiều người tốn thời gian với việc tổ chức.
Hiện tại nhà máy hóa chất đã mở được nửa năm, phần lớn công nhân chỉ nhận lương chứ không làm việc.
Thời gian trôi qua, nhà máy hóa chất càng trở nên tiêu điều, gần như trong tình trạng không thể có thu nhập.
Tổ chức cũng muốn giúp đỡ, nhưng không biết làm cách nào để bố trí được những người lao động có nhiều vấn đề như vậy?
Không ai có thể gánh nổi số tiền công của những công nhân này, mọi người thà trả nhiều tiền để mua đất còn hơn phải chiến đấu vì kế sinh nhai của bao nhiêu người khi không lấy được một miếng đất nào!
Kha Mỹ Ngu đã đi khắp nơi để điều tra, mời các chuyên gia môi trường đến thăm dò, sau đó họ kết luận ô nhiễm từ nhà máy hóa chất này chủ yếu là trong không khí, còn lại là ở xi măng dày trong xưởng.
Chỉ cần phân các nhà xưởng, dỡ bỏ các ống khói thải nước thải và phòng xử lý nước thải thì vấn đề không lớn, dù sao Kha Mỹ Ngu muốn xây dựng một tòa nhà ở đây, toàn bộ nền móng phải được đào sâu.
Hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy nhưng có thể thay thế mảnh đất ở xưởng sản xuất giấy tráng phim, khối lượng công việc lớn hơn nhưng có sự hỗ trợ của công ty Ứng Yến thì cũng không gặp quá nhiều gian nan.
Vì địa điểm không có vấn đề gì nên Kha Mỹ Ngu phải cân nhắc cách sắp xếp nhân công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-445.html.]
Cô muốn mở một công ty du lịch, mỗi mảng kinh doanh đều phải khai thác triệt để, các thế hệ hướng dẫn viên du lịch sau này phải có bằng cấp, hiện tại cô không có những tiêu chuẩn khắt khe như vậy, nhưng cũng khó đảm bảo được trình độ văn hóa của công nhân nhà máy chứ đừng nói đến tài ăn nói của họ.
Kha Mỹ ngu ngồi trên ghế sofa, cầm bút trong tay đặt bút viết, vừa suy nghĩ vừa phác thảo trên giấy.
Ngày thường Ứng Yến rất bận rộn, tuy là ông chủ nhưng cũng là trụ cột kỹ thuật, anh thường viết mã, tham gia nghiên cứu các sản phẩm khác nhau, ít có thời gian dành cho gia đình.
Đương nhiên Kha Mỹ Ngu cũng không ngồi yên, thường ngày cô cũng không ngồi ngẩn ngơ ở nhà, cứ một lát là phải làm đi làm không ít việc. Cô luôn cố gắng làm cho cuộc sống nhỏ bé của mình trở nên đầy màu sắc, Ứng Yến cũng hết lòng cống hiến cho công ty của mình.
Anh biết rõ nuôi vợ mình tốn rất nhiều tiền, muốn trở thành một trong những người đầu tiên dám tận dụng gió xuân tích lũy đủ vốn, để sau này dù làm gì cũng không bị ràng buộc.
Gần đây anh biết vợ mình sắp bắt đầu một dự án mới, nhưng kế hoạch vẫn chưa rõ ràng nên đã đưa cô đến văn phòng riêng.
Lúc nghỉ ngơi, anh đi tới ôm người vào lòng: “Em làm gì vậy?”
Kha Mỹ Ngu nhíu mày thở dài: “Thì là chuyện công ty du lịch, em có khá ưng một chỗ, nhưng không biết sắp xếp nhân viên thế nào. Giai đoạn đầu các công ty du lịch còn chưa ra đời, cũng không biết thị trường ra sao, mọi người sẽ chấp nhận như thế nào…”
Nói đến đây, cô mở to mắt, cười khẽ nói: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?”
Cô ôm cổ Ứng Yến, hôn mạnh vào môi anh: “Chồng à, anh là tuyệt nhất!”
Ứng Yến nheo mắt, anh ôm người vào lòng, bình thường người phụ nữ nhỏ bé này sẽ không biết lớn nhỏ mà gọi anh bằng tên, chồng là cách gọi người yêu phổ biến nhất của phụ nữ tương lai, nhưng rất hiếm khi nghe thấy cô nói.
Thỉnh thoảng khi không biết nên làm gì, cô lại vô thức gọi anh một câu như vậy.
Đây thường là lúc ý chí của anh yếu nhất mà cũng hưng phấn nhất, anh hận không thể nuốt cô vào trong bụng.
Anh cắn răng: “Nói chuyện tử tế đi, nếu em muốn xảy ra chuyện ở văn phòng này…”
Kha Mỹ Ngu liếc anh một cái, cũng biết rõ tại sao anh lại như vậy, bật cười, nhéo mũi anh: “Dáng vẻ không có tiền đồ này!”
Ứng Yến túm lấy tay cô, khẽ cười bất lực: “Cũng không biết do ai, luôn đề phòng anh giống như một cái gai, khó khăn lắm mới giải quyết mâu thuẫn, cả ngày Ứng Yến tới Ứng Yến lui. Anh như con hổ đói làm sao biết cảm giác no thế nào, tất nhiên là không có tiền đồ rồi.”
Cô lẩm bẩm: “Anh muốn em gọi anh là gì nào? Anh Ứng Yến? Anh Yến? Chồng yêu? Anh? Anh Ứng!
Hình như Ứng Yến là dễ gọi nhất rồi, mấy cái kia nghe buồn nôn quá, dù sao bình thường cũng có gọi đâu.”
Ứng Yến nhịn không được: “Theo anh thấy lúc trước em hay mắng thầm anh trong bụng nhỉ? Mắng anh đến thuận miệng ha?”
Bị anh nói thế, Kha Mỹ Ngu chột dạ.
Quả thực kiếp trước cô là cô chiêu nhà giàu, nói tiêu tiền như nước cũng không ngoa, dù mạt thế đến, lo lắng không quá một hai ngày đã lại có Ứng Yến che chở.
Cô làm mọi thứ, rõ ràng trong lòng thích anh đến khó xử, nhưng lại cứng miệng, chẳng những cứng đầu lại còn lừa dối bản thân!
Mỗi khi hai người thân thiết, chốc chốc cô lại hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà anh, để chứng tỏ mình không thông đồng làm bậy với anh.
Từ trước đến giờ cô gọi Ứng Yến đều là đúng lý hợp tình.
Kha Mỹ Ngu khẽ cười ôm cổ anh: “Ứng Yến ơi Ứng Yến à, còn có ai gọi êm tai hơn em chứ?”
“Không có đâu, chỉ có em gọi là êm tai nhất.” Ứng Yến nịnh nọt hôn cô một cái, thật sự không biết nhìn người vợ này của mình sao cho đủ.