Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:58:09
Lượt xem: 53
Bà cụ thở dài, lẩm bẩm: “Giao cho ai bà cũng chẳng yên tâm nhưng cháu gái lớn rồi, không cần bà nội nữa.”
Nói xong, bà ấy bắt đầu đuổi Tần Nguyên Cửu đi, nhét đèn pin vào trong lồng n.g.ự.c anh: “Mặc dù hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi nhưng còn chưa tổ chức hôn lễ, trong thôn chúng ta còn chưa thừa nhận hai đứa là vợ chồng.”
“Muộn như vậy rồi, cháu còn không về, chắc chắn hàng xóm sẽ đàm tiếu.”
Tần Nguyên Cửu cười đáp lời, nào dám dừng lại, anh bước nhanh ra ngoài.
Thực ra Kha Mỹ Ngu còn chưa ngủ, cô đưa thần thức chìm sâu trong không gian, thân thể sẽ trong trạng thái ngủ say tự nhiên.
Cô đang tham lam hấp thụ tri thức, bắt đầu học từ kết cấu nhãn cầu đến công năng, nguyên lý, sau đó nguyên nhân hình thành nên bệnh mù màu, làm thế nào để chẩn đoán vân vân.
Không chỉ có vậy, cô còn đọc hết một lượt những tri thức có liên quan đến phương diện này trong không gian, sau đó mua không ít sách y và ghi âm y tế có thẩm quyền trong trung tâm mua sắm của hệ thống.
Thần thức của Kha Mỹ Ngu rất mạnh mẽ, đủ để nhìn qua là không quên, lại thêm cô cũng không ngốc, trước đây thành tích kém là do cô lười học, năm cuối cùng của cấp ba, cô đột phá cũng thi được vào trường cao đẳng.
Cho nên năng lực học tập của cô cũng được coi như không tệ, thời gian một đêm bên ngoài, trong không gian đã là năm ngày năm đêm.
Khi mặt trời treo cao, người nhà họ Kha bắt đầu ăn cơm trưa, Kha Mỹ Ngu đói đến cúi người bò dậy.
Bà cụ với mẹ Kha đau lòng không thôi, họ ra xoa đầu, xoa tay cô: “Đứa nhỏ này, mấy ngày nay sao lại mê ngủ như thế? Có phải chỗ nào đó không thoải mái không, hay là chúng ta đến bệnh viện xem thử xem nhé?”
“Mẹ, bà nội, con đói, để con ăn cơm trước rồi nói sau đi.” Cô kiệt sức mở miệng.
Hai người vội vàng đáp lại, một người đỡ cô, một người bê đồ ăn đến.
May mà bây giờ chia nhà rồi, Kha Mỹ Ngu là người nhỏ nhất trong nhà, thiên vị hơn cũng không có chút áp lực nào.
Một bát trứng hấp thịt băm, một nửa nồi thịt ba chỉ kho với cơm, một bát mì cá, còn có lạc rang, ớt bột xối dầu nóng!
Bà cụ nhìn Ngu Bảo Nhi vùi đầu ăn như heo con, tâm trạng cũng tốt, bà ấy ăn thêm được nửa bát cơm.
Đặt bát đũa xuống, nhìn chiếc bàn được quét sạch sẽ, Kha Mỹ Ngu thỏa mãn bê nước mật ong đến trước mặt bà cụ, mặt mày vui vẻ mím môi, có một loại cảm giác cuối cùng cũng sống lại rồi!
Bản thân thi đại học cũng chưa từng cố gắng như thế, cô cũng liều mình vì các anh trai rồi.
“Bà nội.” Kha Mỹ Ngu hoàn toàn tin tưởng bà cụ.
Cô hiểu rõ lòng tin này của bản thân cũng là do cá chép làm tăng lên.
“Bà có biết tại sao dạo này cháu cứ ngủ mãi không dậy, dáng vẻ mệt mỏi không?”
Bây giờ bà cụ cả ngày bị cháu gái ảnh hưởng, thần kinh căng thẳng, nhìn ngó xung quanh, thấy mọi người ai cũng bận bịu, chỉ có hai bà cháu nhãn rỗi thì thầm to nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tại sao thế? Lẽ nào có thần tiên kéo cháu vào mộng rồi chỉ điểm sao?”
Kha Mỹ Ngu kinh hãi, ngây ngốc nhìn bà cụ: “Bà nội, sao bà biết ạ?”
Bà cụ cũng kinh ngạc, sửng sốt nhìn Kha Mỹ Ngu: “Thật sao?”
“Ừm.” Kha Mỹ Ngu tiếp tục ôm cổ bà nội, hai người xoay người lại, quay lưng về phía cửa, thì thầm bằng âm lượng nhỏ nhất: “Bà nội, không phải lúc trước cháu nói mình có được một cuốn sách sao? Tối nào cháu cũng gối lên sách ngủ nên mơ thấy một ông cụ râu trắng dạy học cho cháy! Dạy cháu cái gì mà vọng, văn, vấn, thiết, xem tranh mạng lưới gân mạch của cơ thể, học châm cứu, lại còn vẽ y phù kỳ lạ lắm.”
Nói rồi cô rút một lá bùa màu vàng trong túi áo ra, đưa đến trước mặt bà cụ, đắc ý nói: “Cái này tối qua cháu vẽ đó, lúc tỉnh lại nó ở ngay bên gối.”
“Cháu nghe nói các anh trai ăn nấm độc bị mù màu, trong lòng nóng ruột không thôi, mà cháu vừa sốt ruột là đi ngủ ngay.”
“Sau đó sư phục cháu dạy cháu vẽ cái này cả đêm!”
Bà cụ nhìn lá bùa vàng trên lòng bàn tay, phù văn đỏ tươi, lít nhít, nhất thời cảm thấy chóng mặt, không có cách nào nhìn thẳng vào nó.
Bà cụ vốn dĩ cũng có lòng kính sợ với quỷ, thần, thánh, bây giờ bởi vì chuyện xảy ra trên người cháu gái, bà ấy lại càng thêm kiên định không đổi.
“Bảo Nhi, cái này...” Bà kích động, run giọng hỏi.
Kha Mỹ Ngu ho nhẹ một tiếng, thừa nước đục thả câu, phổ cập khoa học cho bà cụ: “Bà nội, mặc dù nói bây giờ tôn thờ khoa học nhưng thế giới rộng lớn không có thứ lạ nào mà không có, có rất nhiều chuyện không thể giải thích được bằng khoa học và nhận thức của con người.”
“Đương nhiên cũng có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ! Trong đó bao gồm Phù Y, chính là loại tu sĩ lợi dùng vẽ bùa để trị bệnh cho người khác.”
Cô nhẹ nhàng b.ắ.n một lá y phù ra: “Tấm bùa này có thể dùng cho mắt, thúc đẩy phục hồi thần kinh quanh mắt, bài trừ thương tổn do nấm độc tích lại từ nhiều năm trước.”
“Không còn nguồn gốc của bệnh, mắt của các anh trai chắc chắn sẽ khỏi, hơn nữa do mù màu nhiều năm, các anh nhận dạng thang màu xám rất giỏi, có lợi cho việc lựa chọn chuyên ngành yêu thích.”
Đôi mắt vô cùng quan trọng, Kha Mỹ Ngu chỉ sợ bản thân không những không chữa được mắt cho các anh trai mà còn gây ra thương tổn lần hai. Suy cho cùng, cô chỉ vừa mới bắt đầu học vẽ bùa đã phải đối mặt với chứng bệnh phức tạp này.
Vì kiểm tra hiệu quả của bùa mình vẽ, Kha Mỹ Ngu tốn mất mười nghìn điểm giá trị hòa bình, từ trung tâm mua sắm của hệ thống, thuê một phòng trị bệnh nhiều chức năng trong một tháng!
Cái giá cả này là ưu đãi thấp nhất cô có được khi rút thưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-46.html.]
Nếu như gia hạn hàng tháng, cô đều có thể tiếp tục hưởng thụ mức giá này, hơn nữa sau khi tiêu phí một triệu điểm giá trị hòa bình, Kha Mỹ Ngu sẽ được sử dụng phòng chữa bệnh đa năng này miễn phí mãi mãi!
Nếu không thì lần sau muốn thuê để dùng, cô phải chịu cái giá cao ngất ngưởng là chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm chín mươi chín!
Nghĩ mỗi ngày mức giá trị hòa bình cô lấy được trên người đại lão nhiều nhất là năm trăm, cứ thế một tháng là cô có một trăm năm mươi nghìn rồi.
Vậy nên, Kha Mỹ Ngu cắn răng, quả quyết xuống tay.
Có lợi mà không chiếm, đó là đồ ngốc!
Trong căn phòng đó bao gồm kho tàng sách điện tử về chuyên ngành y miễn phí, có đủ các dụng cụ y học như thiết bị làm phẫu thuật, dụng cụ chẩn đoán bệnh, còn có công nghệ mô phỏng cao mà Kha Mỹ Ngu cần nhất.
Trình mô phỏng này là sản phẩm công nghệ cao thời tinh tế, các phương diện đều được mô phỏng theo số liệu gần với con người nhất, có thể làm thí nghiệm lâm sàng, nghiên cứu và phát minh thuốc cung cấp con người, luyện tập y thuật, hơn nữa không làm trái với chủ nghĩa nhân đạo!
Sau khi bùa Kha Mỹ Ngu vẽ được nghiệm chứng, cô mới dám yên tâm mà lấy ra.
Bà cụ khó mà tin nổi: “Thần kỳ vậy sao?”
Bà ấy tin quỷ thần là một chuyện nhưng biết được bùa chú thực sự tồn tại thì lại là một chuyện khác.
“Vậy chúng ta thử xem không phải là được rồi sao?” Hai mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên, tràn trề mong đợi: “Không biết sau khi khôi phục thị lực, các anh trai sẽ bất ngờ đến thế nào nữa.”
Bà cụ cười không hề phúc hậu, sau đó vội vàng hỏi: “Cái này dùng thế nào?”
“Dán lên trán các anh trai cháu là được rồi, bùa sẽ tự động biến mất, trong thời gian tám tiếng sẽ có tác dụng.” Kha Mỹ Ngu nhìn mặt trời treo cao bên ngoài, có hơi tiếc nuối: “Nếu hôm nay dán, có lẽ đến mai mới có hiệu quả.”
Nói xong cô lấy bùa ra nhét vào tay bà cụ: “Bà nội, bà phụ trách các anh nhà ông cả với nhà ông ba, cháu phụ trách năm anh trai cháu.”
“Năm với năm, chúng ta lặng lẽ hành động hơn nữa không được để người khác phát hiện.”
Bà cụ ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c gật đầu, vỗ n.g.ự.c vô cùng khí phách : “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho, nhớ lại năm đó Ngô Tam Tú bà cũng là nữ chiến sĩ danh tiếng vang dội khắp làng trên xóm dưới.”
Kha Mỹ Ngu cười hì hì, đích thân lên trận nấu một nồi canh đậu xanh, thêm vào đó một chút đường cát trắng, rồi lại làm bánh gạo hấp táo đỏ. Bánh hấp này dùng tử linh mễ cao cấp cô mua trong hệ thống để làm, vừa hay được màu sắc của táo đỏ che đi.
Tử linh mễ có tác dụng bồi bổ chậm rãi cho cơ thể con người, kích hoạt sức sống của các tế bào trong cơ thể, hơn nữa tiêu trừ các loại bệnh từ gốc. Nói cách khác tử linh mễ là công cụ chuyển hóa linh khí tốt nhất trong tất cả các loại thực vật có linh.
Có điều tử linh mễ trong không gian của cô có thời gian sinh trưởng ngắn, linh khí được giữ lại trong đó không nhiều, hiệu quả chậm rãi sẽ không bị những người ăn nó phát giác ra, lại thêm tử linh mễ có kết cấu đặc thù, linh khí được mỗi một hạt gạo bao chắc trong lõi, cũng sẽ không dễ dàng bị những tu sĩ cấp thấp quan sát ra.
Giữ lại cho người trong nhà một phần, sau khi gói ghém canh đậu xanh và bánh nếp xong, Kha Mỹ Ngu vác chúng chạy về chòi nhỏ sau núi.
Vừa mới tiêu hết một trăm nghìn giá trị hòa bình, lòng cô còn xót xa lắm, không thể không kiếm đầy đủ giá trị hòa bình của ngày hôm nay.
Trên đường, cô tiện thể mở bảng điều khiển giá trị hòa bình ra, phát hiện hôm qua điểm lại tăng lên đến mức cao nhất một cách thần kỳ, nhất thời sao cô cảm thấy hình như không phải bản thân đi kiếm điểm của trùm phản diện mà là bản thân bị người kia kiếm điểm nhỉ?
Giống như là vòng qua cô, trùm phản diện câu kết với hệ thống hòa bình rồi…
Kha Mỹ Ngu mang rất nhiều đồ, còn chưa tới cái chòi kia đã bị Tần Nguyên Cửu đứng trên thang phát hiện ra.
Anh lặng lẽ nhảy xuống khỏi thang, đi ra ngoài, trùng hợp mặt đối mặt với Kha Mỹ Ngu cúi đầu xoắn xuýt!
Trong sự trêu chọc và hò hét của đám đàn ông, Tần Nguyên Cửu duỗi tay ôm eo cô, nhíu mày nói: “Người lớn bằng này rồi, sao đi đường cũng không để ý chút?”
Kha Mỹ Ngu phồng má nhìn anh, có ai nói vợ mình như thế sao? Chẳng phải anh cũng không để ý đường đấy thôi?
Dạo gần đây, thần thức của cô tiêu hao rất nhiều, có chút bị thương tổn, lại thêm đây là thế giới hòa bình, con người dễ dàng buông lỏng cảnh giác, có một đoạn đường, cô cũng lười để phòng…
“Em, em đến đưa đồ ăn với thức uống cho mọi người.” Nghĩ đến lại phải tiêu mất một nửa giá trị hòa bình, cô mím môi.
Tần Nguyên Cửu bất ngờ nhìn con mèo nhỏ thu lại móng vuốt, anh nhướn mày cười khẽ: “Nấu đồ gì ngon sao?”
“Có canh đậu xanh với đường cát, còn có bánh hấp táo đỏ, mặc dù đàn ông các anh không thích đồ ngọt nhưng những thứ này bổ sung thể lực rất tốt.” Kha Mỹ Ngu cười vỗ giỏ trúc sau lưng.
“Mọi người đều nghỉ ngơi đi vợ Nguyên làm đồ ngon đưa đến kìa, chúng ta có lộc ăn rồi.” Người đàn ông ở gần đó cười hi hi rồi quay đầu hét lên với mọi người.
Thế nhưng đám Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế - người từng được nếm tay nghề nấu ăn của em gái - không có sắc mặt tốt, Kha Nguyên Vạn thăm dò hỏi: “Em gái, cái này là ai làm đấy?”
Có vẻ trong nhà ngoại trừ em gái có hạn chế về mặt bếp núc ra thì không còn ai nhàn rỗi…
Quả nhiên, Kha Mỹ Ngu nhếch cằm, cười thận trọng: “Em nhàn rỗi không có việc gì làm nên nấu chút đồ ăn, đồ cũng không có gì nhiều, mọi người đừng chê.”
Đại, Hạ, Hoa, Vạn, Tuế tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc…
Lúc này Tần Nguyên Cửu đã thu dọn xong cái bàn bình thường mọi người đều dùng ăn cơm, giúp Kha Mỹ Ngu đặt cái giỏ trúc nặng trịch lên, một bát canh đậu xanh lớn, còn có hai lồng bánh hấp.
Mặc dù nhìn có vẻ ít đồ nhưng mỗi người ai cũng có một chiếc bánh hấp, một bát canh đậu xanh.
Bánh hấp mềm mềm hơi ngọt, hình dáng ưa nhìn, ngửi mùi cũng thơm, đám đàn ông thèm thuồng không thôi, nhưng những người đàn ông có vợ rồi đều không nỡ ăn, họ lấy cớ đàn ông không thích ăn ngọt, ngửa cổ uống cạn canh đậu xanh rồi sau đó đặt bánh hấp vào bát, định mang về nhà cho vợ nếm thử.
Nếu không phải sợ người khác cười, canh đậu xanh được cho thêm đường này họ cũng không nỡ uống.