Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:11:51
Lượt xem: 41
Tống Nham Bách hít hít mũi, nặng nề gật đầu: “Được, Tiểu Cần, chúng ta hãy thử xem!”
Nói xong, anh ấy nhìn về phía Kha Mỹ Ngu, trịnh trọng khom lưng: “Bác sĩ, tạm thời giao Tiểu Cần cho cháu. Cho dù cháu chỉ có thể cải thiện sức khỏe của Tiểu Cần để cô ấy không phải chịu đau đớn như vậy nữa thì chúng ta cũng vô cùng biết ơn cô rồi!”
“Cô ấy, cô ấy là dì nhỏ của cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng hết khả năng năng của mình.” Khuôn mặt nhỏ của Kha Mỹ Ngu nghiêm lại, ra dáng một bác sĩ.
“Tốt nhất là chú cứ đi ra ngoài trước đã, đừng làm chậm trễ cháu chữa bệnh.”
Tống Nghiêm Bách gật đầu liên tục, liếc nhìn Diêu Y Cần lần nữa, sau đó nhanh chóng bước chân ra ngoài, nhân tiện còn đóng luôn cửa lại, anh ấy đứng dưới mái hiên quay lưng về phía cửa trông chẳng khác nào cây tùng!
Kha Mỹ Ngu có hơi hâm mộ.
Cô thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, bằng cách nhập tâm vào nữ chính mà cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt như buồn vui, hạnh phúc, bi ai, tức giận qua mấy trăm nghìn hay mấy triệu con chữ, nhìn thấy được cảnh đẹp cả một đời người.
Tình yêu giống như một xiên kẹo hồ lô đỏ tươi hấp dẫn, chua ngọt ngon miệng mà cô vẫn luôn khát khao.
Nhưng xung quanh mình có được mấy đôi tình nhân có thể trút đi tấm áo khoác hiện thực, chân thật giao phó, gắn bó bên nhau cả đời?
Bởi vì quá ít cho nên cứ tĩnh lặng như nước, tình cảm hạnh phúc như hoa nở, quý giá đến mức cô cũng muốn bảo vệ thay cho họ.
“Chú nhỏ tốt với cô thật đấy…”
Diêu Y Cần bị trêu chọc đến mím môi mỉm cười, gò má hơi ửng hồng khiến cho sắc mặt tái nhợt của cô ấy tốt hơn rất nhiều.
Gương mặt của cô ấy cũng không xinh đẹp lộng lẫy nhưng lại có loại khí chất của nữ trí thức thời dân quốc, thanh lịch điềm tĩnh, mỗi khi cười lên đều mang theo hương vị tươi mát.
Là phong cách mà Kha Mỹ Ngu thích nhất!
“Bác sĩ nhỏ, tuy tôi không biết tại sao cô lại cho rằng tôi là bà dì nhỏ của cô nhưng gặp nhau tức có duyên, cô cứ gọi tên của tôi là Diêu Y Cần hay chị Cần đều được.”
“Dạ được, chị Cần, chị cũng đừng gọi em là bác sĩ nhỏ nữa, mọi người đều thích gọi em là Ngu Bảo Nhi.” Kha Mỹ Ngu cười gật đầu: “Em là phúc tinh của nhà họ Kha của em và thôn Lạc Phượng đó, chắc chắn có thể mang vận may đến cho chị.”
Con ngươi Diêu Y Cần ánh lên vẻ hâm mộ, bản thân cũng muốn giống như cô sống như ánh mặt trời, mang theo sự ngây thơ hồn nhiên có thể nhìn thấu thế gian.
Nhưng với cô ấy mà nói, chỉ cần sống nhiều thêm được một ngày đã là may mắn lớn rồi.
“Được rồi, trước tiên để em xem bệnh tình của chị như thế nào rồi.” Kha Mỹ Ngu nói, sau đó bắt đầu giả vờ vọng, văn, vấn, thiết.
Sau khi hiểu rõ và kiểm tra các dấu hiệu bệnh, cô nhìn vào mắt Diêu Y Cần, cười nhẹ rồi chậm rãi nói: “Bây giờ hãy hít một hơi thật sâu với em và tưởng tượng mình đang đắm mình trên một mảnh thảo nguyên xanh mướt…”
“Hiện giờ chị đã không còn tri giác, đợi em búng ngón tay chị mới có thể mở mắt…”
Phương pháp thôi miên này yêu cầu đối phương hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, mà cô cũng có thể nắm bắt được dục vọng trong lòng người.
Rất may bước này đã hoàn thành tốt đẹp.
Kha Mỹ Ngu đã lợi dụng căn phòng đa năng để lấy mẫu m.á.u của Diêu Y Cần tiến hành xét nghiệm máu, thêm một bước để biết rõ hơn về bệnh tình.
Sau này bệnh lao phổi đã không còn là căn bệnh khó điều trị nữa, chỉ cần phát hiện kịp thời rồi phối hợp điều trị thì khỏi bệnh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kha Mỹ Ngu đã mô phỏng việc điều trị cho rất nhiều bệnh nhân lao phổi trong phòng đa năng hàng trăm lần, vậy nên giờ đây cô rất thành thạo từ việc lấy máu, xét nghiệm, kê đơn thuốc cho bệnh nhân và lập phương án điều trị chi tiết.
Chỉ là tình huống của Diêu Y Cần phức tạp hơn một chút.
Có thể bị nhiễm bệnh lao phổi hầu hết bệnh nhân đều là người già, trẻ con và người bệnh tiểu đường, bệnh AIDS, bệnh ung thư có hệ miễn dịch kém. Bản thân Diêu Y Cần mắc chứng thiếu hụt và bệnh tim nhẹ, hơn nữa tinh thần cô ấy nặng nề, lại nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc khiến cô ấy bị bệnh do làm việc quá sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-69.html.]
Vậy nên trong lúc vẽ bùa kháng cảm nhiễm Kha Mỹ Ngu càng phải chính xác, tỉnh táo.
Cô mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ, nguyên nhân dẫn đến chứng thiếu hụt này có rất nhiều, đa số có thể từ từ điều trị cho khỏe lại.
Với Diêu Y Cần mà nói thì chứng thiếu hụt và bệnh tim này đều là những nguy cơ tiềm ẩn.
Cứ việc có thể chữa khỏi bệnh lao nhưng cơ thể cô ấy không khỏe mạnh thì Diêu Y Cần vẫn có thể sẽ mắc phải những căn bệnh nặng khác.
Kha Mỹ Ngu nheo mắt lại nhìn miếng ngọc giản, chọn ra bùa bổ khí và bùa trị liệu để điều trị chứng thiếu hụt, bùa hiểu biết và bùa tu bổ để chữa bệnh tim.
Trước tiên điều trị bệnh tim sau đó là chứng thiếu hụt, cuối cùng là chữa bệnh lao!
Có phương án, ý thức của Kha Mỹ Ngu dần chìm vào trong không gian, bắt đầu vẽ bùa chú.
Được kế thừa rất nhiều bản thảo y học từ người tu sửa, Kha Mỹ Ngu từ trong những bản thảo đó chế tạo ra rất nhiều bùa chú từ những lá bùa cơ bản. Nguyên tố bùa chú tùy theo sự kết hợp khác nhau mà cho ra những công dụng khác nhau, độ dày của bùa cũng liên quan đến lượng linh lực bị khóa vào trong đó, có liên quan chặt chẽ đến tình trạng của người bệnh!
Có lẽ cô là chủ nhân của không gian, hoặc có thể cô được đại lão huấn luyện ra, hoặc có lẽ nguyên nhân là cô có mệnh cá chép.
Kha Mỹ Ngu cảm thấy bản thân rất có thiên phú trong lĩnh vực bùa chú này.
Sau khi cô vẽ ra lá bùa tương ứng, trước tiên dựa theo ghi chép mô phỏng lại hoàn toàn tình trạng cơ thể của Diêu Y Cần đểu kiểm tra hiệu quả, lại điều chỉnh một chút chi tiết trong bùa chú tới khi đạt được hiệu quả như mong muốn, Kha Mỹ Ngu mới chính thức vẽ bùa.
Tống Nham Bách đứng bên ngoài cửa chờ, lúc mới bắt đầu còn có thể nhẫn nhịn nhưng trong phòng vẫn luôn không có chút động tĩnh nào.
Màn đêm dần dần buông xuống, mọi người tan tầm về nhà, nhìn thấy anh ấy đều chào hỏi từ xa rồi tránh đi.
Trong lòng lo lắng thôi thúc anh ấy bước mấy bước đi xa rồi lại vòng trở lại.
Sau khi bóng đêm nuốt chửng tia sáng cuối cùng, cánh cửa cuối cùng cũng kẽo kẹt mở ra, sắc mặt Kha Mỹ Ngu tái nhợt tựa vào khung cửa cười nói: “Được rồi, tôi đã giúp chị Cần bước đầu vượt qua cơn nguy hiểm.”
“Đây là thuốc mà tôi đã chuẩn bị, bên ngoài đã ghi kèm hướng dẫn sử dụng.”
“Bệnh lao tương đối khó chữa, điều quan trọng nhất là nửa năm tiếp theo, mọi người phải kiên trì uống thuốc, không thể đứt đoạn. Nếu không bệnh cũ tái phát thì cháu cũng không còn cách nào.”
“Tôi ghét nhất là người không nghe theo dặn dò của bác sĩ.”
Tống Nham Bách ngây ngốc đứng nghe, chần chừ mở miệng: “Đồng chí nhỏ, ý của cô là Tiểu Cần có thể khỏi hẳn sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Còn không phải sao, Ngu Bảo Nhi tôi ra tay thì không có chuyện trị không hết bệnh!” Kha Mỹ Ngu khẽ ngước cằm, kiêu ngạo hừ một tiếng.
“Được.” Tống Nham Bách gật đầu, cùng tay cùng chân đi vào trong phòng, chào hỏi người ta cũng quên mất.
Nhìn thấy người thương trên giường sắc mặt hiếm hoi lắm mới được bình thản, hô hấp đều đều, điểm tĩnh ngủ say, anh ấy không nhịn được nửa ngồi xổm xuống mép giường, cầm tay cô ấy cẩn thận xoa xoa.
Thật tốt, cảnh tượng này chắc chỉ có ở trong giấc mộng, sắc mặt Tống Bách Nham vừa dằn vặt vừa đau khổ.
Anh ấy thích giấc mộng này quá, lại sợ bản thân ngủ nhiều quá sẽ ít gặp được người thương, lại càng sợ khi mở mắt ra sẽ phải đối mặt với sự thật đau đớn là người thương sẽ ra đi mãi mãi.
Kha Mỹ Ngu gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, quay lại nhìn Tần Nguyên Cửu đang đi tới, lẩm bẩm: “Người này không hiểu lễ phép gì cả, lẽ nào không phải nên nói một câu cảm ơn với em sao?”
“Đồ ngốc, đi thôi, em không đói bụng hả?” Tần Nguyên Cửu duỗi tay nắm lấy tay cô.
Kha Mỹ Ngu nhanh chóng lùi lại một bước, cười nói: “Trên người em vẫn còn vi khuẩn đó, đừng để nó lây sang anh.”
Nói xong, cô lén lút đưa tay ra sau lưng xé một lá bùa xua bệnh.
Bùa này nghe thì có vẻ toàn năng nhưng thực ra tác dụng của nó không khác gì thuốc sát trùng, có thể loại trừ vi khuẩn gây bệnh trên cơ thể cùng với quần áo.