Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:14:09
Lượt xem: 15
“Đấy là anh chỉ nói trên lý thuyết thôi.” Anh cầm lấy quả táo gặm ngồm ngoàm: “Anh chỉ là một người tốt nghiệp trung học đi làm lính, có thể biết cái gì chứ?”
“Em tin tưởng đồng chí Tiểu Kha nhà ta mồm mép lợi hại, nhất định có thể tìm được người phù hợp, cũng có thể thuyết phục được công xã làm được việc này!”
Kha Mỹ Ngu nhìn qua anh: “Đến lúc đó, công lao của anh phải chia cho em và người khác rồi nhỉ?”
Sao cô lại không phát hiện ra anh rộng lượng như vậy nhỉ?
“Có thể, chỉ cần em có bản lĩnh làm được việc này, thì công lao tất nhiên là của em rồi.” Tần Nguyên Cửu gật đầu, còn bổ sung nói: “Đương nhiên, nếu như các người gặp vấn đề gì, anh cũng có thể cung cấp kỹ thuật và nghĩ ra ý tưởng hỗ trợ.”
“Anh có lòng tốt vậy sao?” Cô luôn cảm thấy không đành lòng nha.
Tần Nguyên Cửu nhìn cô một cái, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ một lời khó nói hết: “Hết cách rồi, em cũng đã nói, sau này em sẽ cùng anh tới thủ đô. Nếu như em chỉ là một học sinh của đại học Khoa học Tự nhiên phổ thông của tỉnh N, đến thủ đô, anh sợ em sẽ tự ti.”
“Dù sao nữ sinh ở thủ đô vơ đại cũng được một nắm. Nhưng học sinh sẽ tu sửa kênh sông mương máng vì nhân dân, ở toàn bộ Hạ Hoa này chỉ có một người, em cảm thấy sao?”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt: “Em có gì mà tự ti? Ngoại hình em rất đẹp, nếu em tự ti, người khác còn có thể sống sao?”
“Tuy nhiên, em tu sửa sông, sẽ được viết vào lý lịch hả?”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Chẳng qua là viết thêm vào một dòng trên hồ sơ thôi, công xã ghi nhận nhân tình này.”
Kha Mỹ Ngu không khỏi nhăn mày, có vẻ như, trừ việc ăn uống ra, làm vài loại việc tăng vinh quang về cho bản thân, có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ?
“Được, vậy, vậy em thử một chút nhỉ?” Cô ngượng ngùng hỏi.
“Thử chứ, anh thấy cha cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, hay để ông ấy cùng em thực hiện việc này đi, nói không chừng có thể vớt được chức trợ lý ở công xã đấy.”
Tần Nguyên Cửu đã giúp Kha Mỹ Ngu thêm chắc chắn dự định này hơn.
Cô và các anh đều đi học đại học, sau này tốt nghiệp nhất định có thể kiếm được công ăn việc làm ổn định, nhưng cha mẹ ở nhà trồng trọt, cũng khiến con cái lo lắng đau lòng.
Thế nhưng ở trong thôn, chỉ những người lớn tuổi như ông bà của cô, hơn nữa còn phải có người hiếu thuận mới có thể gia nhập vào hàng ngũ dưỡng lão.
Nhưng cha mẹ cô cũng mới hơn bốn mươi tuổi, sao có thể chắp hai tay đi dạo khắp trong thôn được?
Không nói đến bọn họ thấy khó chịu ở trong lòng khi nửa đời đã mệt nhọc làm việc, mà chính người dân trong thôn cũng sẽ đỏ mắt đưa ra đủ các loại nhận xét.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong thôn thích sĩ diện, cha mẹ muốn hòa nhập với mọi người, cũng muốn như trước kia cũng với mọi người xuống đồng làm việc lấy công điểm, cùng lắm bọn họ chỉ kiếm đủ để chi tiêu cho mình một năm là được.
Nếu như là người bên ngoài, Kha Mỹ Ngu mới không rảnh rỗi để quản đâu.
Nhưng đây là cha mẹ ruột của thân thể này, hai tháng qua, cô có thể cảm nhận được tình yêu thương họ dành cho cô lớn bao nhiêu.
Vì thế cô cũng phải tìm cho cha mẹ một công việc nào nhẹ nhõm một chút!
Kha Mỹ Ngu không nhịn được lôi kéo Tần Nguyên Cửu, để anh nghĩ kế giúp mình: “Anh Cửu, anh nói xem mẹ em giỏi thứ gì nhỉ?”
Tần Nguyên Cửu nhíu mày, híp mắt không nói.
Cô lập tức hiểu ý đứng dậy, giúp anh nắn vai đ.ấ.m lưng, cười nhẹ hỏi: “Không biết đồng chí Gia Cát Tần có cao chiêu gì không ạ?”
“Mẹ nấu cơm không tệ.” Anh chợp mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái thả lỏng toàn thân, giọng nói cũng dần khàn khàn: “Không phải năm trước lò gạch nói muốn tuyển người hay sao? Nhiều người, trong phòng bếp chắc chắn cần nhân công, anh sẽ hỏi bọn họ có tuyển đầu bếp hay không.”
“Thợ làm bánh quá mệt mỏi, giúp việc bếp núc rửa rau rửa chén lại phải cúi đầu cúi người, làm bếp trưởng có thể bồi dưỡng vài tiểu đồ đệ, ngồi chỉ huy là được!”
“Lò gạch cách công xã cũng gần, cha mẹ có thể cùng đi làm rồi tan tầm, hoặc thuê một tiểu viện nhỏ cũng được.”
Kha Mỹ Ngu không khỏi dùng sức trên tay ấn xuống: “Ý kiến này hay đấy!”
“Lò gạch xây dựng được thêm nhiều không, phòng bếp cần mấy người thế? Em quyết định lần này thôn chúng ta cống hiến không nhỏ cho công xã, nhất là xây dựng thực hiện chăn nuôi, một khi vị trí chủ nhiệm công xã chuyển, người phía dưới tiến lên, chắc chắn sẽ trống một vị trí.”
“Ngày đó anh nghe trong làng có ý muốn cho bác cả, chú ba và cha thử một chút.”
“Nếu như mẹ em và thím ba cũng đi thì tốt rồi.” Kha Mỹ Ngu là con cưng trong nhà, hai thím không cùng chi cũng thật lòng yêu thương cô.
Cô muốn có qua có lại.
“Yên tâm, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.” Tần Nguyên Cửu kéo người đến bên cạnh, cười nhẹ nói: “Anh biết em quý người nhà của mình, cho dù là phòng của em, hay hai phòng sát vách, hay nhà bà ngoại cũng muốn giúp đỡ.”
“Điều quan trọng trước mắt chính là, giúp bọn họ tìm được phương hướng phát triển. Sau này chúng ta còn muốn lên thủ đô, chẳng lẽ em không muốn đưa bọn họ đi hay sao?”
Kha Mỹ Ngu ngẩn ngơ, nhịn không được mà yếu ớt hỏi thăm: “Có được không?”
Hai nhà có thể đến bảy tám chục nhân khẩu, ngược lại cô chỉ nghĩ, hiện tại công việc thời đại này, như một cái củ cải một cái hố, sắp xếp như vậy không phải tốt sao?
Nếu như người một nhà đông đủ ở với nhau cũng là chuyện hạnh phúc nha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-96.html.]
Thế nhưng, nếu rời khỏi thôn sơn chất phác này, mọi người có còn giữ nguyên được tình cảm chân thành ban đầu nữa không?
Tần Nguyên Cửu nhìn một chút như hiểu thấu được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lông mày cô, vuốt thẳng nếp nhăn nói: “Chỉ cần em muốn, anh tình nguyện giúp em đạt được!”
Trong lòng Kha Mỹ Ngu như run lên, mí mắt cụp xuống: “Anh Cửu, anh, anh nói như vậy, em sẽ dễ tin đó là thật.”
“Vậy cứ coi như đó là thật đi.” Tần Nguyên Cửu lạnh nhạt nói: “Con người anh có chút lạnh tim lạnh phổi, không bao giờ làm việc gì không kiên quan đến mình. Những người khác đối tốt với anh, mà anh nhận lấy, sau này anh cũng sẽ trả lại cho họ lợi ích thực tế tương đương như vậy.”
“Mặc dù chúng ta kết hôn chưa được bao lâu, nhưng anh cũng rất thích không khí của nhà họ Kha và nhà họ Thang. Sau này chúng ta đến thủ đô, có thực lực, thì đưa bọn họ theo cũng không phải là vấn đề.”
“Mỗi nhà phân đến một địa phương khác nhau, chỉ cần không có dính líu liên quan về mặt lợi ích, như vậy bọn họ sẽ vẫn nhớ kỹ em rất tốt, vẫn đối với em như lúc đầu thôi!”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được lén nhìn anh một chút: “Anh Cửu, anh yên tâm, em nhất định sẽ truyền đạt lại ý tứ của anh cho người nhà của em.”
“Là em.” Tần Nguyên Cửu nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô: “Bởi vì bọn họ là người nhà của em, cho nên anh mới giúp đỡ. Bọn họ được dính lây ánh sáng của em, mà em, thừa hưởng ké ánh sáng của khuôn mặt này.”
Giọng điệu của Kha Mỹ Ngu cất cao: “Anh có ý gì thế?”
“Chính là ý trên mặt chữ thôi, ngoại hình em đẹp mắt, mặt mũi lại sáng sủa. Để cho thân phận của em không bị người bôi nhọ, tất nhiên cũng phải giúp đỡ người nhà của em.” Khóe môi Tần Nguyên Cửu khẽ câu lên, cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ lại bởi vì anh phải lòng em sao?”
Quả nhiên!
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng: “Vậy thì em cũng phải cảm ơn gương mặt này rồi, may mà hợp khẩu vị của anh nhỉ!”
Tần Nguyên Cửu ôm người vào lòng, há miệng gặm một cái, thỏa mãn mà than thở: “Đáng tiếc là anh không ăn thịt người, nếu không thịt em thơm ngon lại mềm mại thế này, anh phải cắn từng miếng một.”
Kha Mỹ Ngu lại sững sờ, không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh với ánh mắt hoài nghi.
Cô có thể cảm nhận được sự đụng chạm của người đàn ông này với mình không có chút phản cảm nào, thậm chí hành động ngày thường của hai người còn mang theo chút thân mật và ăn ý.
Cô cũng không tin giữa nam và nữ có tình cảm cái gì mà thuần khiết, giống như là cô vậy, nội tâm đối với người ta chống cự, không phải là sợ mình bị đối phương hấp dẫn, cho nên không ngừng nhắc nhở mình sao?
Đại lão đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cách yêu của anh giống như là lồng giam, khiến cô không thở nổi, chỉ muốn trốn thoát, vốn dĩ không tìm hiểu đến cùng tình cảm phức tạp của mình đối với anh là gì.
Nhưng đến trùm phản diện ở đây, vì để hoàn thành nhiệm vụ cho nên cô không thể không tới gần anh.
Hết lần này tới lần khác người này lại ngược lại, lúc nào cũng tỏ ra ghét bỏ cô!
Cô cũng muốn cắn cho cái tên cặn bã này mấy cái!
Tuy nhiên, Kha Mỹ Ngu không thể không nghĩ tới đàn ông cũng là loại động vật tương đối ngây thơ, giống như là bạn học ở nhà trẻ vậy, càng thích cô bé nào, thì lại càng bắt nạt người ta, có phải trùm phản diện đối với cô thật ra cũng không thờ ơ như thế?
Mà là, trùm phản diện cũng khá đơn thuần, thậm chí còn không biết có loại biện pháp khác giam cầm như khảm người phụ nữ của mình vào xương cốt?
Càng suy nghĩ, Kha Mỹ Ngu càng cảm thấy điều này có khả năng.
Dáng người trùm phản diện đẹp trai khôi ngô như vậy, ai lại dám mang chủ đề nhạy cảm đến trước mặt anh mà nói chứ?
“Cười ngây ngô cái gì thế em?” Tần Nguyên Cửu gõ vào trán cô: “Mau rửa mặt rồi đi ngủ thôi!”
Kha Mỹ Ngu hướng về phía anh cười khúc khích gật đầu: “Được rồi, tiểu nhân đi ngay đây ạ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Kha Mỹ Ngu lôi kéo cha ruột và Tần Nguyên Cửu và trưởng thôn đến công xã.
Trước hết là nói về chuyện đào kênh, sau đó lại nói về chuyện mua gạch với giá thấp.
Chủ nhiệm công xã đang nâng chén trà mua từ thủ đô về, đứng dưới mái hiên nhấp một ngụm, thấy bọn họ tới, vội vàng tiến lên chào hỏi, tự mình rót bốn chén trà nóng.
Lá trà này nói là hàng tồn kho, nhưng cũng phải xem là lấy từ đâu. Bởi vì được các thủ trưởng lên tiếng lấy, cho nên hợp tác xã cũng đưa ra loại tồn kho không tệ.
Cái niên đại này nào có tồn kho chân chính chứ, vật tư vẫn khan hiếm vô cùng, giống như là vật phẩm lỗi mua bán với giá thấp, trên thực tế đều để tiêu dùng nội bộ viên chức.
Chính là nhóm tồn kho năm trước còn chưa phân tán ra ngoài, đã bị Tần Nguyên Cửu chặn lại.
Trong công xã có mẻ trà này, chủ nhiệm công xã đãi khách cảm thấy vô cùng có mặt mũi, thậm chí còn chia cho lãnh đạo phía trên, bạn bè thân thiết một phần.
“Các người không đến, tôi cũng định đi xe đến thôn Lạc Phượng một chuyến đấy.” Chủ nhiệm công xã cười nói: “Đã phê cho hàng hóa ngày hôm qua nhập kho, đồ vật bây giờ đúng là nhiều!”
Trưởng thôn cũng không quá khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Chủ nhiệm công xã, đây là sổ chữ ký miễn trách nhiệm của thôn chúng ta, ông nhìn xem.”
“Thôn chúng ta tất cả có sáu mươi ba hộ gia đình, tám trăm chín mươi lăm người. Ngoại trừ bốn hộ mười lăm người không tham gia kế hoạch chăn nuôi, còn lại toàn bộ đều tích cực hưởng ứng!”
Ba hộ vắt cổ chày ra nước kia và phòng thứ hai của nhà họ Kha không có thịt heo rừng.
“Mỗi hộ là một đơn vị chăn nuôi nhỏ, lập phòng chuồng trại ở trên đỉnh núi, tất cả cần năm mươi chín cái. Chúng tôi nghĩ nên dùng đá ở móng, một là vô cùng kiên cố, thứ hai là phòng ẩm, phòng sâu kiến.”
“Phòng ở thì dùng gỗ bên ngoài cùng với bùn trộn sỏi trát lên, bên trong xây một lớp gạch, trên nóc nhà tranh cũng lợp một lớp ngói, hoàn cảnh khô ráo, sạch sẽ, mới giúp gia cầm gia súc ở thoải mái dễ chịu, có thể tăng cường đẻ trứng sinh sữa!”
“Mà như vậy còn tiết kiệm được nhiên liệu.”