XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ MẠT THẾ, MỖI NGÀY ĐỀU BỊ NAM CHÍNH TRÊU CHỌC ĐẾN ĐỎ MẶT, TIM ĐẬP - CHƯƠNG 10: TINH HẠCH
Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:21:30
Lượt xem: 1,613
Ở phía bên kia, ba nam hai nữ nhìn sau khi nhìn thấy đám Zombie đã bị tiêu diệt toàn bộ. Có thể thấy, đội ngũ này có thực lực rất cường đại, trong lòng mỗi người bắt đầu có những suy tính riêng.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu đi tới chào hỏi:
“Chào mọi người, cảm ơn các anh đã cứu chúng tôi.”
“Tôi là Lưu Hưng, họ đều là đồng nghiệp của tôi. Ban đầu định ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng không ngờ lại bị Zombie vây kín. May mắn gặp được mọi người trợ giúp.”
Tiêu Thần chỉ mải lo nhìn cô gái nhỏ trong n.g.ự.c mình, hiển nhiên anh không có ý định đáp lại.
Bất đắc dĩ, La Quân Trạch đành phải bước lên ứng phó: “Không cần khách sáo, mọi người không sao là tốt rồi.”
Trần Kiều si mê nhìn Tiêu Thần đang đứng trước mặt. Thân hình cao lớn và vô cùng đẹp trai, chỉ nhìn một cái thôi đã khiến trái tim cô đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng.
Người đàn ông này nhìn qua đã biết là người có thực lực rất cường đại rồi, dường như đây là người sinh ra là để dành riêng cho cô vậy.
Với nhan sắc và khí chất của mình, cô tự tin mình sẽ chinh phục được anh ta, quỳ trước váy mình.
Ánh mắt cô lướt qua cô gái tuyệt sắc đang tựa vào lòng người đàn ông, trong mắt lóe lên sự đố kỵ.
Không sao, đợi đến khi cô chiếm được người đàn ông này, người phụ nữ kia rồi cũng sẽ nằm trong tay cô, mặc cô xử lý thế nào thì xử lý thôi.
Trời rất nhanh liền tối, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên, cả nhóm đi tới một tòa nhà văn phòng và tùy ý tìm một tầng để nghỉ qua đêm.
Tầng này có khá nhiều phòng, họ chọn phòng lớn nhất, trong khi ba người đàn ông và hai người phụ nữ kia thì chiếm các phòng còn lại.
Buổi tối tình hình không rõ, cộng thêm có người ngoài, bọn họ tốt nhất là không nên tách nhau ra.
Mọi người đều đã tiêu hao nhiều thể lực trong cuộc chiến với Zombie ban nãy, giờ ai ai cũng cảm thấy đói bụng vô cùng.
Đang lúc chuẩn bị ăn tạm chút gì đó để qua bữa, chỉ thấy Lâm Lạc khẽ vung tay, ngay lập tức trong không trung xuất hiện hàng chục hộp cơm tự sôi và lẩu tự sôi, còn có trái cây tươi.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Lạc. Tuy thắc mắc không biết từ đâu cô có những thứ này, nhưng tất cả đều lựa chọn im lặng. Mọi người chỉ việc ăn, dù sao thì cô cũng không hại họ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Ánh mắt Tiêu Thần thoáng có chút không rõ ý nghĩa, nhìn lướt qua Lâm Lạc. Cô gái nhỏ này có vẻ như đang giấu anh điều gì đó.
Lâm Lạc phớt lờ suy nghĩ của mọi người, khi cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thần, cô lập tức lấy lòng, tự tay lấy một hộp cơm và lẩu đưa cho anh.
Tiêu Thần nhận lấy, ra hiệu rằng sau này sẽ tính sổ với cô.
Bên kia, Trần Kiều không ngừng tìm cách tiếp cận Tiêu Thần.
Cô ta luôn chú ý theo dõi, chờ đợi cơ hội khi Tiêu Thần tách ra một mình.
Cuối cùng cơ hội cũng đã đến.
Cô chỉnh lại tóc, kéo cổ áo xuống thấp hết mức, rồi tự tin đi về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần chỉ mới từ phòng vệ sinh bước ra, anh đã bị một người phụ nữ chặn lại ngay cửa.
“Chào anh, tôi là Trần Kiều. Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Trần Kiều nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ mới nhìn mặt anh thôi đã khiến cô say mê không lối thoát. Mặt cô đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, không kiên nhẫn gật đầu, rồi bước qua cô đi tiếp.
Trần Kiều không ngờ người đàn ông này lại lạnh lùng như vậy, cô đẹp như vậy cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp lướt qua cô đi thẳng.
Cô vội vàng chạy tới chặn anh lại, cắn răng kéo áo xuống, lộ ra một khoảng da trắng muốt.
“Khoan hãy đi đã, ơn cứu mạng này tôi không biết lấy gì báo đáp. Hãy để tôi đi theo anh nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-mat-the-moi-ngay-deu-bi-nam-chinh-treu-choc-den-do-mat-tim-dap/chuong-10-tinh-hach.html.]
Nói xong, cô nhào lên người Tiêu Thần.
Thấy cô ta định nhảy vào mình, Tiêu Thần lập tức cảm thấy một trận ghê tởm, da gà anh nổi hết cả lên, không kịp suy nghĩ đã trực tiếp đẩy cô ta qua một bên.
“A!” Trần Kiều bị một lực mạnh hất vào tường, cú va đập khiến toàn thân cô ta đầy đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra.
“Cút! Còn dám lại gần tôi, tôi không ngại g.i.ế.c cô đâu.”
Trần Kiều nhìn người đàn ông trước mặt, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, cô ta sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy. Vội vàng bò dậy, nhanh chóng rời đi, hiện tại cô ta chỉ muốn tránh xa người đàn ông đáng sợ này càng xa càng tốt.
“Xem đủ chưa?” Tiêu Thần nhìn về phía góc phòng, nơi Lâm Lạc đang đứng xem kịch, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Lâm Lạc ở trong đó nhìn trộm đã một lúc lâu. Vốn cô muốn ra ngoài để hít thở không khí một chút, không ngờ lại vô tình chứng kiến một màn kịch hay.
Mang tâm lí tò mò, cô dừng lại xem rất say sưa, đang xem hay thì bị phát hiện.
Cô ngượng ngùng không biết phải làm sao, ngón chân khẽ lúng túng xoay quanh trên mặt đất, cô cố gắng chuyển đề tài:
“Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à.”
Nói xong, cô nhịn không được mà muốn tìm cái lỗ chui vào, cô đang nói cái quái gì vậy.
Tiêu Thần nghiến răng: “Hừ, đúng là trùng hợp thật đấy.”
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, rất nhanh liền biến mất.
Lâm Lạc cảm nhận được sự nguy hiểm, định xoay người chạy trốn, nhưng chưa kịp đi đã bị Tiêu Thần ôm lấy eo, nửa đe dọa nửa uy h.i.ế.p đưa cô tới góc phòng, ép cô vào tường.
Ngay sau đó, một nụ hôn mãnh liệt ập tới.
Môi bị một lực mạnh mẽ tách ra, không kiêng kỵ gì mà tiến công.
Đồng thời, đôi tay càng không chút khách khí mà du hành khắp cơ thể.
Lâm Lạc cả người run rẩy, toàn thân mềm nhũn. Nếu không phải bản thân được Tiêu Thần ôm lấy, cô sớm đã trượt xuống rồi.
Cô yếu ớt chịu đựng cơn bão tố, không biết bao lâu, Tiêu Thần hơi thở không ổn định buông cô ra.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, chứa đầy sự tàn nhẫn, như con sói đêm đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Lâm Lạc trong lòng run rẩy, cô kinh hãi co rúm trong lòng anh, không dám nhúc nhích. Cô sợ người đàn ôngtrước mặt không kìm được mà hóa thân thành sói, một ngụm nuốt chửng cô vào bụng.
Tiêu Thần ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, cố gắng giữ mình bình tĩnh lại, bây giờ chưa phải lúc.
Đợi thêm chút nữa, đợi về căn cứ, cô sẽ không thể trốn được nữa.
Khi Tiêu Thần cùng Lâm Lạc trở lại phòng, mọi người đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ có Tôn Hướng đang gác đêm.
Lâm Lạc lấy ra một lớp chăn ga gối đệm, trải trên sàn chuẩn bị đi ngủ.
Chợt nhớ tới viên tinh hạch nhận được buổi chiều, cô ra hiệu cho Tiêu Thần lại gần.
Tiêu Thần khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị: "Lạc Lạc đang mời anh ngủ chung sao?"
Mặt Lâm Lạc nháy mắt đỏ bừng, người đàn ông này không thể đứng đắn một chút sao?
"Anh lại đây thử cái này." Lâm Lạc lấy tinh hạch ra, đặt vào tay Tiêu Thần, để anh thử hấp thụ.
Tiêu Thần nghi hoặc nhìn Lâm Lạc, không nói gì. Anh cẩn thận cảm nhận viên tinh hạch trong tay, phát hiện bên trong chứa một tia năng lượng, rất giống với dị năng trong cơ thể.
Tiêu Thần sững sờ một chút, thử đưa dị năng trong cơ thể lên tinh hạch. Một luồng năng lượng nhanh chóng được hấp thụ vào cơ thể, cùng dị năng bên trong thân thể dung hợp lại với nhau, thậm chí còn tăng cường.