Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 18: ĐỪNG NHÌN! BUỒN NÔN

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-28 01:04:53
Lượt xem: 686

Diệp Vãn Thanh lén lút liếc nhìn Sở Dao, giả vờ lơ đãng hỏi: "Tôi định đi đến thành phố A, còn anh thì sao? Muốn đi đâu?"

Sở Dao trầm mặc, bị hỏi đột ngột như vậy, anh chợt cảm thấy mờ mịt.

Không nhà không cửa, không người thân, bạn bè cũng đã phản bội anh.

Anh như một con thuyền cô độc, trôi dạt giữa biển khơi không nơi neo đậu, lạc lối không tìm được phương hướng.

Sở Dao chậm rãi nói tiếp: "Tôi không có nơi nào đặc biệt muốn đến, tôi sẽ cùng cô đến thành phố A."

"Vậy người nhà của anh thì sao?" Cô hỏi tiếp theo quán tính, không nhận ra rằng tay Sở Dao khẽ run rẩy khi lời vừa dứt.

Dù vậy, cũng không thể trách Diệp Vãn Thanh. Trong nguyên tác, Sở Dao khi xuất hiện đã là một nhân vật rất lợi hại. Đầu đội trời, chân đạp đất, vừa chính vừa tà. Tác giả không viết nhiều về quá khứ của anh, nên rất ít độc giả biết được cuộc sống trước kia của Sở Dao.

Sở Dao ngữ khí lạnh nhạt: "Không còn."

Hóa ra, anh cũng giống như cô.

Diệp Vãn Thanh bừng tỉnh, cảm thấy hổ thẹn vì đã khơi gợi nỗi đau của người khác.

“Được rồi! Anh đi cùng tôi, dọc đường có thể chăm sóc lẫn nhau. Yên tâm, nếu gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ anh."

Sở Dao liếc nhìn thân hình nhỏ bé gầy gò của cô, khẽ mỉm cười.

Anh rất ít khi cười, dù có cười cũng chỉ là cười xã giao. Nhưng lúc này, nụ cười của anh như gió xuân xua tan sương mù mùa đông, mang theo chút ấm áp và dịu dàng, khiến người ta không khỏi rung động.

"Được." Sở Dao đứng dậy.

"Chờ chút." Diệp Vãn Thanh gọi anh lại.

Sở Dao dừng bước, khó hiểu nhìn cô.

Diệp Vãn Thanh bước đến trước mặt anh. Cô muốn chữa trị cho Sở Dao trước khi họ lên đường, tránh để anh phải chịu đau đớn do vết thương, không thể di chuyển. Đáng tiếc, cấp bậc của cô quá thấp.

Vết thương của Sở Dao lại vô cùng nặng, cô không thể ngay lập tức trị lành cho anh, chỉ có thể giảm bớt đau đớn.

Diệp Vãn Thanh vừa mới vươn tay, Sở Dao lập tức ý thức được cô lại muốn chữa trị cho mình. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh lần trước cô ngất đi sau khi sử dụng dị năng, lòng anh sốt ruột, vội vàng giữ lấy cổ tay cô hỏi.

"Dị năng này không tiêu hao thể lực à?"

Diệp Vãn Thanh ngước nhìn đôi mắt lo lắng của anh, trái tim như được sưởi ấm, cô khẽ mỉm cười, nói: "Dị năng tiêu hao năng lượng, cơ thể tiêu hao thể lực, năng lượng và thể lực là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Sở Dao thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống, nhận ra mình vẫn đang nắm tay cô, cảm giác mềm mại truyền lên, anh đỏ mặt, vội thả ra.

"Vậy thì tốt." Anh bối rối nói.

Diệp Vãn Thanh cúi đầu, tiếp tục công việc chữa trị của mình.

Những luồng sáng ấm áp bao quanh vết thương, dễ chịu và thoải mái. Cảm giác căng thẳng giữa hai hàng lông mày dần dần giãn ra, Sở Dao cảm thấy vết thương đã tốt hơn nhiều.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Diệp Vãn Thanh chân bị thương vẫn chưa lành hẳn, nhưng khả năng tự chữa lành của cơ thể giúp cô phục hồi gần như bình thường. Ít nhất là di chuyển không gặp trở ngại.

Nhìn thấy anh đi tương đối chậm, còn tưởng anh vẫn đang khó chịu.

"Tôi đi trước, anh theo sau tôi là được."

Sở Dao rất cao, mỗi bước của anh bằng hai bước của Diệp Vãn Thanh. Thật ra, anh chỉ muốn bước chậm để đi bên cạnh cô, không ngờ bị cô lầm tưởng anh là người bệnh không thể tự lo. Làm anh có chút dở khóc dở cười.

Sở Dao cũng không từ chối ý tốt của cô, đáp lại một tiếng "Được".

Diệp Vãn Thanh lần nữa cầm lên rễ cây cỏ dại để dò đường phía trước.

Người "đi chậm" kia lặng lẽ đi sau, trong n.g.ự.c ôm tổ trứng chim, nhìn qua có chút buồn cười.

Hai người đi một đoạn, phát hiện càng đi càng lạc, dưới chân đầm lầy càng lúc càng nhiều. Giày ngấm nước ướt sũng, đi rất khó chịu.

Quay đầu nhìn lại, xung quanh chỉ một mảng mênh mông. Cỏ dưới chân bị bọn họ dẫm nát nhưng rất nhanh liền khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Diệp Vãn Thanh cũng nhận ra bọn họ đã lạc đường, có chút lúng túng dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-18-dung-nhin-buon-non.html.]

"Đi tiếp đi!"

Sở Dao bước lên an ủi.

"Tôi cũng không rõ phương hướng, cứ đi tiếp xem thử thế nào."

Họ lại đi tiếp thêm một đoạn, đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối.

Lẽ nào lại gặp được Zombie?

Cả hai ăn ý đồng thời dừng bước, giữ im lặng, bảo trì chiến lược địch không động ta không động.

Thật lâu sau, xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, nhưng mùi hôi thối vẫn ngày càng nồng nặc. Ngửi một hồi, Diệp Vãn Thanh cảm thấy bản thân có chút chóng mặt.

Cô nín thở, muốn đi tìm hiểu nguyên nhân. Sở Dao ngăn cô lại, ra hiệu để mình đi. Diệp Vãn Thanh gật đầu, đưa cây cỏ cho anh.

Sở Dao nhìn qua, bỗng nhớ đến thanh sắt kia.

So với cỏ, thanh sắt đánh xuống lực đạo tốt hơn, hiệu quả hơn. Đáng tiếc, lúc đi quên mang theo.

Thôi vậy, không có thì thôi.

Sở Dao theo hướng mùi hôi thối, đẩy cỏ xung quanh ra, thấy vài xác c.h.ế.t đã thối rữa nằm ngổn ngang ở đó.

Diệp Vãn Thanh tò mò đi lên xem: "Đây là......"

Mấy t.h.i t.h.ể đã bị phân hủy nghiêm trọng, bốc mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn. Do trời vừa mưa, nước tụ quanh những t.h.i t.h.ể này, tạo thành một vũng nước. Mặt đất ẩm ướt, bùn đất mềm nhũn, khiến các t.h.i t.h.ể gần như chìm vào trong nước.

Do bị ngâm nước quá lâu, những t.h.i t.h.ể này trương phồng lên như những quả bóng được bơm đầy khí.

Diệp Vãn Thanh chưa kịp nhìn rõ, Sở Dao mặt không đổi sắc lập tức che mắt cô lại: "Đừng nhìn! Buồn nôn!"

Diệp Vãn Thanh không quan tâm, mạnh mẽ đẩy tay Sở Dao ra. Cô hùng hổ nói:

"Sợ cái gì! Zombie tôi còn gặp rồi!"

"Mấy thứ này thì tính là… Oẹ!"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Sau khi nhìn kỹ, cô lập tức bịt miệng chạy sang một bên nôn khan. Cảnh tượng đó thực sự không thể so với Zombie, quá kinh tởm!

Sở Dao có chút bất đắc dĩ nâng trán.

Diệp Vãn Thanh nôn vài lần nhưng chẳng có gì để nôn, dạ dày vốn đã trống rỗng, trứng chim cũng tiêu hóa gần hết, giờ nôn ra chỉ toàn là dịch mật.

"Đi thôi đi thôi." Cô nôn đến mức cả người mềm nhũn, không dám quay đầu nhìn lại.

Sở Dao vỗ nhẹ lưng cô: "Bây giờ đỡ hơn chưa?"

"Không sao, không sao! Đi nhanh đi, tôi không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa."

"Tốt." Anh quay đầu nhìn lại lần cuối, bỗng nhiên có cái gì đó loé lên ánh sáng xanh lục.

Anh sửng sốt, sau khi nhìn kỹ hơn, thì ra đó là một viên đá biết phát ra ánh sáng màu xanh.

Diệp Vãn Thanh đi được vài bước, phát hiện người phía sau không đuổi theo, liền dừng lại hỏi: "Sao không đi nữa?"

Sở Dao không trả lời, cúi người nhặt viên đá lên. Anh mơ hồ cảm giác được thứ này không tầm thường, rất quan trọng với mình, nhưng lại không rõ vì sao mình lại có suy nghĩ vậy.

"Tinh hạch?" Diệp Vãn Thanh kinh ngạc: "Sao anh lại có tinh hạch?"

Sở Dao vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tinh hạch? Tinh hạch là cái gì?"

"Thứ anh đang cầm trên tay chính là tinh hạch!" Diệp Vãn Thanh giải thích.

"Khi người bị biến thành Zombie, họ đã thật sự c.h.ế.t đi. Để duy trì cái xác này cần nhờ vào tinh hạch. Có thể nói, tinh hạch chính là nguồn sống của Zombie. Chỉ khi lấy được tinh hạch ra thì Zombie mới được coi là c.h.ế.t thật."

"Nếu không lấy ra thì sao?"

Sở Dao vẻ mặt nghiêm trọng, giọng cực kỳ nghiêm túc: "Vậy Zombie sẽ hồi sinh vô hạn!"

"Đúng! Nhưng anh yên tâm, Zombie tuy có thể hồi sinh nhưng thời gian hồi sinh khác nhau, tùy theo cấp độ của chúng."

"Ví dụ, điểm yếu của Zombie là ở đầu, nếu g.i.ế.c mà không lấy tinh hạch ra, Zombie cấp thấp nhất sẽ hồi sinh sau một tháng."

Loading...