XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 20: TRANH CHẤP
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:24:16
Lượt xem: 612
Cuối cùng, Diệp Vãn Thanh bất đắc dĩ giải thích: "Thực ra, không phải tôi không muốn hấp thụ, mà do hoàn cảnh bây giờ không thích hợp."
Không chờ Sở Dao phản ứng, cô nhịn không được nói ra lo lắng trong lòng: "Anh trong cơ thể có kháng thể, tiến giai dễ dàng hơn, còn tôi là trực tiếp kích phát, tình huống không giống nhau, mỗi lần tiến giai đều phải chịu đựng nỗi đau do tinh thể mang lại."
Đặc biệt là dị năng chữa trị, so với các dị năng khác, thể chất của hệ chữa trị yếu hơn, tiến giai khó khăn hơn rất nhiều, nhiều người thường không thể chịu đựng được mà bị virus trong tinh thể xâm nhập.
Sở Dao im lặng một lúc, vẫn đẩy tinh hạch cho cô: "Đừng hấp thụ, cứ giữ lại trước đã."
Diệp Vãn Thanh không thể làm khác, đành nhận lấy.
Một đoạn tạm thời kết thúc.
Hai người thỏa thuận một người đi trước dò đường, một người đi sau quan sát xung quanh.
Một đường đi tới rất suôn sẻ, ngoài vài cái xác gặp trên đường, họ không gặp bất kỳ Zombie nào.
Không biết từ lúc nào màn đêm đã buông xuống, ánh sáng chợt mờ đi nhiều, Diệp Vãn Thanh không khỏi tăng tốc bước chân.
"Chúng ta đi nhanh lên."
Nói xong, ánh mắt cô nhìn về phía trước, mơ hồ thấy có một con đường.
Diệp Vãn Thanh không dám chắc, cô muốn đi lên xem thử, bước chân càng lúc càng nhanh, Sở Dao cũng theo sát phía sau.
Con đường tưởng chừng như gần ngay trước mắt, thực ra lại rất xa, họ đi khoảng mười phút mới tới nơi.
Tuy nhiên, không làm Diệp Vãn Thanh thất vọng, đó đúng là một con đường, họ đã ra khỏi nơi đó. Chưa kịp vui mình, hai ngươi lại phát hiện, xung quanh hẻo lánh, ít người ở, đừng nói là Zombie, ngay cả xe cũng không thấy bóng dáng chiếc nào.
Đang lúc Diệp Vãn Thanh lo lắng về phương tiện di chuyển, Sở Dao ở bên cạnh dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cô, ra hiệu: "Nhìn bên kia."
Diệp Vãn Thanh liếc mắt nhìn qua,cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu, phía trước xe có một người đàn ông cao lớn đang đứng, lưng quay về phía họ, đang gõ gõ gì đó vào đầu xe.
"Chúng ta qua đó xem thử đi."
Sở Dao gật đầu: "Cẩn thận một chút."
"Ừm."
Dứt lời, Diệp Vãn Thanh theo thói quen sờ vào bên hông tìm kiếm, sau khi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, lòng cô an tâm hơn.
Hai người không nhanh không chậm bước tới, vừa đi vừa giữ cảnh giác.
"Chào anh." Người đàn ông quay lưng về phía họ, Diệp Vãn Thanh không thấy được mặt anh ta, thử gọi một tiếng dò xét tình hình.
Người đàn ông đang cầm dụng cụ sửa xe, nghe thấy tiếng động phát ra từ đằng sau. Động tác bỗng cứng đờ, anh ta đột nhiên quay phắt đầu lại, thấy một nam một nữ đang đứng cách mình không xa, nhìn chằm chằm vào anh.
Người đàn ông mím môi, quan sát họ một chút.
Hai người này quần áo rách nát, nhăn nhúm bẩn thỉu. Cô gái thậm chí còn tệ hơn, tóc bết thành từng mảng, mặt dính đầy bùn đất, trông như vừa từ đống rác bước ra.
Người đàn ông trông đỡ hơn một chút, quần áo tuy nhăn nheo, nhưng dáng người cao gầy, mặt mũi tuấn tú, quần áo mặc trên người gắng gượng tạo được cảm giác thời trang.
Cả hai cũng đang âm thầm quan sát anh ta, khi thấy người đàn ông quay đầu, xác nhận đối phương là người, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Diệp Vãn Thanh rất nhanh liền bắt đầu lo lắng, tình hình hiện tại hỗn loạn như vậy, không biết anh ta có đồng ý giúp họ không?
Để tránh hiểu lầm không cần thiết, Diệp Vãn Thanh nói rõ thân phận: "Anh à, đừng sợ, chúng tôi không phải Zombie, chúng tôi là người."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-20-tranh-chap.html.]
Khuôn mặt con người và ngôn ngữ quen thuộc khiến người đàn ông sững lại một chút, anh không chắc hỏi: "Các người... thật sự là người?"
"Đúng vậy." Cô vừa nói vừa tiến một bước.
Người đàn ông dường như rất bài xích việc người khác đến gần, thấy cô tiến lại, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, không vui nói: "Được rồi, tôi biết rồi. Mau đi đi, thứ lỗi không đón tiếp được!"
Chưa kịp làm gì đã bị từ chối, làm cô nhất thời mặt đỏ bừng bừng. Sở Dao thấy vậy, trong lòng không vui, nhanh tay kéo cô ra sau mình: "Chúng ta đi, không cần phải nịnh bợ người ta."
Người đàn ông xem thường, nhìn thôi đã biết hai người họ muốn nhờ vả mình rồi. Giờ anh ta lo cho mình còn không xong, hơi sức đâu mà quan tâm đến sắc mặt người khác?
Sở Dao không nói nhiều, kéo Diệp Vãn Thanh quay đầu đi.
Người đàn ông đối diện cũng không động lòng, thậm chí còn mong họ nhanh nhanh biến khỏi tầm mắt anh ta.
Đột nhiên, trong xe truyền ra tiếng ho dữ dội, người đàn ông vội vàng bỏ dụng cụ xuống, chạy tới.
Trong xe, một cô gái mặc áo trắng ngồi ở ghế sau, khuôn mặt tái nhợt, trắng như tờ giấy, tay ôm n.g.ự.c thở gấp.
"Em gái, đừng sợ, anh sẽ đi tìm thuốc ngay!" Anh ta nhìn một cái liền hiểu chuyện gì, vội vàng chạy đi tìm thuốc, "Thuốc... thuốc đâu? Thuốc đâu!"
Nghe phía sau truyền đến động tĩnh, Diệp Vãn Thanh dừng lại, liếc nhìn anh ta, mặt anh ta vẫn đang rất căng thẳng, cô kéo tay áo Sở Dao, thận trọng nói: "Chờ... chờ một chút, hay là chúng ta đi xem một chút đi?"
Sở Dao vốn không thích mấy chuyện mất công mà không được gì như này, đặc biệt lúc nãy thấy cô bị đối phương đối xử như vậy, anh càng không thích. Cơn giận này làm sao có thể bỏ qua cho được!
Lúc anh còn chưa kịp mở miệng nói lời từ chối đã thấy cô như quả bóng xì hơi.
Chữ "Không" nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn bị anh nuốt xuống.
"Tùy em." Anh mặt hơi dịu lại, tuy chân mày có chút dãn ra nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Diệp Vãn Thanh biết anh không muốn cô bị thiệt thòi, vội vỗ tay an ủi anh, "Em đi xem thử một chút."
Nói xong cô vội vàng chạy tới.
Vừa rồi cô nghe rất rõ, cô gái trong xe bị hen suyễn, nếu không được điều trị kịp thời rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Người đàn ông đang khẩn trương tìm thuốc, đột nhiên bị người đẩy sang một bên, anh phản ứng lại liền mở miệng mắng to.
Sợ anh ta làm hại Diệp Vãn Thanh, Sở Dao ngay lập tức tiến lên chắn giữa hai người.
Người đàn ông tính tình nóng nảy, nhất là lúc này, bệnh tình em gái anh đang vô cùng không ổn, nếu không cứu chữa kịp thời rất có thể sẽ đe doạ đến tính mạng.
"Tao không muốn cùng tụi bây nói nhảm. Đỵt con moẹ nó! Cút hết ra cho tao! Có nghe hay không? Hả!"
Sở Dao liếc anh ta một cái, mím môi, im lặng.
Dù người đàn ông mắng khó nghe như thế nào, người trước mặt vẫn không phản ứng, giống như một quyền đ.ấ.m vào bông vậy. Anh ta tức đến đỏ mắt, không chịu nổi nữa, xông lên đ.ấ.m một cái.
"Anh..."
Trong lúc anh ta đánh ra một quyền kia, Sở Dao như phản xạ có điều kiện, chuẩn bị sẵn sàng cùng người đàn ông giao đấu. Bất ngờ, người đàn ông nghe được giọng nói của em gái mình, tâm trạng ngay lập tức hốt hoảng, động tác trên tay cũng đổi hướng.
Anh ta đẩy Diệp Vãn Thanh sang một bên, lo lắng cuống cuồng kiểm tra tình trạng của em gái.
"Anh, em không sao rồi, đã khá hơn nhiều." Cô gái yếu ớt cười: "May nhờ có chị gái này."
Mặt người đàn ông có chút khó coi, dù rất không thích đối phương nhưng dù sao họ cũng vừa mới cứu em gái mình, đã nợ ân thì phải trả. Vẻ mặt anh ta sượng trân, lí nhí nói nhỏ: "Cảm ơn!"
"Không cần, chúng tôi phải đi rồi." Sở Dao không thích cách anh ta miễn cưỡng xin lỗi, không nói lời nào kéo tay Diệp Vãn Thanh định rời đi.