Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 22: LÊN XE

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-31 00:20:56
Lượt xem: 622

Diệp Vãn Thanh còn chưa giải tỏa được thắc mắc thì một chiếc xe lái tới chắn ngang đường đi của họ.

Hai người dừng bước, ánh đèn xe chói lóa làm họ phải nheo mắt nhìn kỹ.

Từ trong xe, người đàn ông trước đó không vui bước ra.

Anh ta tựa lưng vào đầu xe, lấy từ trong túi ra một gói thuốc, châm lửa, đốt, hít một hơi, phun ra một làn khói: "Lên xe đi."

"……"

Cảnh tượng này, lời thoại này, cực kỳ giống trong một tiểu thuyết tổng tài nào đó, Diệp Vãn Thanh chợt nghi ngờ mình có phải đang lạc vào sai bối cảnh không.

Thấy hai người im lặng không nói gì, Lâm Nghị có chút lúng túng, anh ta hít vài hơi thuốc rồi thở ra thật mạnh, sau đó lại vứt xuống đất, dập đi: "Trước đây là tôi đã hiểu lầm hai người, tôi xin lỗi."

Lúc này, Lâm Thu trong xe nghe thấy tiếng động, khẽ hạ cửa sổ, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ: "Lên xe đi, mọi người đi cùng nhau, làm việc sẽ hiệu quả hơn."

Ở phía khác, Triệu Nham nhìn theo hướng bọn họ, chờ khi thấy rõ hình dáng người kia, anh ta nhất thời cảm thấy m.á.u trong người như chảy ngược.

Không thể nào... Anh ta không có chết... Anh ta vẫn còn sống?

Cảm giác lạnh buốt từ chân lan đến đỉnh đầu, Triệu Nham không tin nổi, trợn tròn hai mắt, muốn chạy trốn ngay lập tức.

Nhưng... không thể.

Chưa kể đến tình hình bên ngoài nguy hiểm như thế nào, chỉ một con Zombie cũng đủ nghiền nát anh ta.

Lái xe chạy đi? Lại càng không thể. Lâm Thu vẫn còn trong xe, anh trai cô ta bảo vệ cô nàng rất kỹ, nếu anh ta dám lái xe chạy trốn, Lâm Nghị - tên điên này - chắc chắn sẽ làm ra những chuyện điên rồ hơn.

Chẳng lẽ cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy ư? Không được! Ban đầu vì để sống sót, anh ta đã phải hao tâm tổn trí, sử dụng rất nhiều âm mưu và thủ đoạn mới có thể bám lấy Lâm Nghị. Sao có thể dễ dàng bỏ đi cái ô dù này được.

Ngay khi Triệu Nham còn đang đau đầu tìm cách thoát thân, bên tai vang lên giọng của Lâm Nghị: "Tôi là Lâm Nghị."

"Tôi là Diệp Vãn Thanh."

Sở Dao ở bên cạnh cô mấy ngày, hoặc là ngất xỉu hoặc là mê man, ngược lại cũng quên bén việc hỏi tên cô nàng. Đến hôm nay mới biết tên cô, trong lòng không khỏi âm thầm nhắc lại.

"Đây là em gái tôi, Lâm Thu." Lâm Nghị chỉ vào cô gái đang nhìn họ từ cửa sổ. Khi nghe anh trai giới thiệu, cô nàng tinh nghịch ra sức vẫy tay chào, cười ngượng ngùng.

Diệp Vãn Thanh gật đầu đáp lại.

"À, còn một người nữa, anh ta là Triệu Nham."

Triệu Nham?

Sắc mặt Sở Dao lập tức tối lại, ánh mắt âm thầm nổi đầy sóng ngầm.

Lâm Nghị chỉ là tùy ý giới thiệu một qua loa một chút, không để ý lắm đến sắc mặt hai người, nên không thấy được biểu cảm mất tự nhiên của Sở Dao.

Diệp Vãn Thanh thấy anh mãi không phản ứng, không nhịn được kéo áo anh.

Anh lấy lại tinh thần, thản nhiên liếc qua, vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Triệu Nham, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một cuộc chiến ngầm xảy ra, không ai mở miệng nói gì.

Diệp Vãn Thanh mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, cô tiến lên chắn ngang tầm nhìn của anh: "Anh chưa giới thiệu tên mình kìa."

"Sở Dao."

"Được rồi, đây không phải chỗ nên ở lâu, giới thiệu xong rồi thì lên xe đi, trong xe tôi còn ít đồ ăn, hai người ăn lót dạ trước đi, xem như đây là lời xin lỗi của tôi."

Cô quay qua nhìn Sở Dao, ra hiệu: "Chuyện khác để sau nói, giờ lên xe trước đã."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-22-len-xe.html.]

Lâm Nghị mở cửa ghế phụ ra, nói với cô: "Vãn Thanh, có thể nhờ cô chăm sóc em gái tôi được không?"

"Được chứ." Cô không từ chối. Nhận tiền thì phải thay người ta làm việc, huống hồ chuyện này cũng không to tát gì.

Triệu Nham đang ngồi phía sau đột nhiên liên tiếng hỏi: "Không cần tôi nữa à?"

"Không cần. Con gái với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn, chăm sóc cũng chu đáo hơn bọn đàn ông chúng ta." Lâm Nghị cúi đầu nói với Triệu Nham bên trong: "Triệu Nham, anh ngồi ghế phụ đi."

Ánh mắt Triệu Nham thoáng lạnh, nhưng anh ta vẫn cố tỏ vẻ như không có gì, ngoan ngoãn chuyển chỗ.

Năm người chen chúc trong một chiếc xe, không gian trở nên chật chội hơn nhiều.

Diệp Vãn Thanh cùng Sở Dao ngồi ở hàng ghế sau, cảm thấy có chút không thoải mái.

"Trước ăn chút gì đi." Lâm Thu đúng lúc phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

Cô gái nhỏ này rất chu đáo và ân cần, từ khi hai người họ lên xe liền chủ động đem thức ăn ra mời.

Nhờ thái độ thân thiện của cô nàng, Diệp Vãn Thanh cũng dần thả lỏng hơn. Cô mỉm cười, khẽ gật đầu rồi nhận lấy phần đồ ăn, chính mình lấy một ít, phần còn lại thì đưa hết cho Sở Dao.

Anh liếc nhìn một cái, im lặng một lúc rồi cũng đưa tay nhận lấy.

Thấy đối phương chấp nhận sự tốt bụng của mình, Lâm Thu nhịn không được khẽ cong môi, nụ cười như bông lan trắng nở rộ, nét bệnh tật trên gương mặt thoáng biến mất.

Lâm Nghị quan sát qua gương chiếu hậu, thấy sự thay đổi của em gái, tâm trạng anh ta cũng tốt hơn, đột nhiên anh cảm thấy, hai người này bắt đầu nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Đối với anh mà nói, chỉ cần em gái vui, bảo anh làm gì anh cũng làm. Tất cả đều xứng đáng!

Kể từ khi Zombie bùng phát, Lâm Thu luôn đi cùng anh trai, trên đường không có một cô gái nào để cùng cô trò chuyện. Bây giờ gặp được Diệp Vãn Thanh, cô liền nói nhiều hơn. Lại gặp Diệp Vãn Thanh rất dễ tính, hai người nói chuyện rất hợp nhau, mới nói một chút thôi mà trời đã tối đen như mực.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Chỉ cần Lâm Thu nói gì, Diệp Vãn Thanh cũng mỉm cười đáp lại, hảo cảm của Lâm Thu đối với cô trong nháy mắt tăng lên gấp đôi.

Lâm Thu đang trò chuyện thì chợt chú ý đến, trên người họ toàn là những vết thương chi chít nhau, Cô nàng không nhịn được kêu lên: "Chị Vãn Thanh, chị có nhiều vết thương quá!"

Vết thương?

Một câu nói liền thu hút sự chú ý của hai người ngồi phía trước, trái tim Lâm Nghị thắt lại, anh ta hối hận rồi, đang thầm rủa bản thân đã quá cẩu thả. Lẽ ra anh nên kiểm tra hai người họ kĩ càng rồi mới cho lên xe. Giò đối phương lại đang ngồi cạnh em gái mình, cảnh tượng thật khiến người ta không rét mà run.

Nhưng cũng không thể trách anh ta, Diệp Vãn Thanh và Sở Dao đã trải qua trận chiến căng go với Zombie cấp B, hai người đều kiệt sức ngất xỉu. Giữa chừng còn gặp mưa to, khiến trên thân dính toàn là bùn đất, trùng hợp che phủ nhiều vết thương trên người.

Lâm Thu cách cô gần nhất nên dễ nhìn thấy, bị cô nàng phát hiện cũng là điều dễ hiểu.

Diệp Vãn Thanh không muốn gây hiểu lầm không cần thiết, cô thản nhiên kéo ống quần lên, lộ ra chỗ bị Zombie cắn mất một miếng thịt.

Lâm Thu kinh ngạc, che miệng lại.

"Tôi bị Zombie cắn một miếng." Cô không giấu diếm, thành thật nói.

"Xẹt——"

Tiếng phanh gấp vang lên, mặt đường ma sát với lốp xe tạo ra âm thanh chói tai.

Không đợi bọn họ phản ứng, Diệp Vãn Thanh không biết phải làm sao, đành bất đắc dĩ nói tiếp: "Đừng kích động, nghe tôi nói xong đã. Đúng là tôi bị Zombiecắn, nhưng mọi người thấy tôi có giống Zombie không?"

"Mọi người đã từng gặp qua Zombie nào có mắt đen không? Nó có biết nói chuyện không?"

Lâm Nghị im lặng, đôi tay anh ta siết chặt lấy vô lăng.

Triệu Nham không nhịn được nói: "Đúng là chưa thấy, nhưng làm sao chứng minh cô không phải là Zombie?!"

Diệp Vãn Thanh biết, nếu nói suông thì sẽ không ai tin. Cô lập tức kéo tay Sở Dao: "Nhìn kỹ đây."

Loading...