XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 24: CƠM CHÓ
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:19:07
Lượt xem: 586
Tuyết kéo dài đến hôm sau.
Đám người bị lạnh cóng đến run lẩy bẩy, đến nửa đêm liền tỉnh lại cũng không ngủ được.
Triệu Nham lái xe suốt quãng đường, vì không cẩn thận nên bị cảm, nước mũi liên tục chảy xuống.
"Thời tiết c.h.ế.t tiệt!" Anh ta không kiềm chế được mà chửi rủa một câu.
Tuyết rơi khiến đường trơn trượt, tốc độ lái xe chậm hơn nhiều so với bình thường. Nhân lúc rảnh rỗi, mọi người hiếm khi có thời gian thảnh thơi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lâm Thu ngả người bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt cô, mang lại cảm giác yên bình khó tả:
"Nói thật, thành phố C rất ít khi có tuyết rơi."
"Đúng vậy." Diệp Vãn Thanh bên cạnh đáp.
"Nhưng dạo gần đây tuyết rơi ngày càng nhiều."
Thành phố C quanh năm có nhiệt độ dễ chịu, ngay cả mùa đông lạnh nhất cũng không có tuyết. Nhưng sự thay đổi do tận thế mang đến quá lớn, thời tiết trong thời gian này cũng trở nên cực kỳ bất thường.
Nhìn bên ngoài bao phủ từng tầng, từng lớp màu bạc, Diệp Vãn Thanh chìm vào trầm tư.
Cô đoán rằng thời tiết này sẽ tiếp tục kéo dài.
"Phía trước có trạm xăng." Lâm Nghị nhìn thấy biển báo đặc trưng của trạm xăng, nói với Triệu Nham: "Chúng ta qua đó xem thử tình hình."
"Được."
Xe từ từ tiến về đích. Đợi khi đến gần, mọi người mới phát hiện trạm xăng này đã cũ nát, rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Nhìn qua một lượt, bên trong máy móc thiết bị đều cũ kỹ, đồ đạc lộn xộn bị vứt bừa bãi, thậm chí còn thấy những mảnh kính vỡ rải rác.
Do ánh sáng không đủ, cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng tối om, đen thùi một mảnh, không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Triệu Nham thấy bọn họ có vẻ muốn xuống xem, nhịn không được mà thúc giục, anh ta không muốn lãng phí thời gian ở nơi hoang vu hẻo lánh này:
"Nhìn là biết không có gì rồi, chúng ta đi thôi."
Lâm Thu vẫn giữ hy vọng:
"Không thử sao biết? Biết đâu còn xăng."
Từ khi rời khỏi thành phố, bọn họ chưa từng dừng lại. May mà trước đó đã đổ một bình xăng đầy, nhờ vậy mới cầm cự được mấy ngày. Nhưng Lâm Thu tinh mắt phát hiện lượng xăng còn lại rất ít.
"Cũng được." Diệp Vãn Thanh là người đầu tiên gật đầu đồng ý.
Dù là nơi này đã bị bỏ hoang, nhưng tìm kiếm kỹ lưỡng biết đâu có thể gặp may thì sao.
Cuối cùng, bọn họ quyết định không nghe theo lời Triệu Nham. Trước khi đi, Lâm Nghị không quên dặn Lâm Thu không được xuống xe.
Mọi người bước vào cửa hàng tiện lợi, mùi bụi bặm nồng nặc xộc vào mũi khiến họ không kìm được ho khan.
Diệp Vãn Thanh bịt mũi, vẫy vẫy đám bụi trước mặt.
Tìm kiếm xung quanh một lượt, không có gì cả, bọn họ có chút thất vọng.
Ngoài lớp bụi phủ trên kệ, các món hàng đã bị lấy sạch, chỉ còn lại vài gói mì ăn liền đã hết hạn sử dụng, đang nằm rải rác trên sàn.
Diệp Vãn Thanh không chê, cúi xuống nhặt lên, phủi sạch bụi và cất đi.
Bây giờ đã không còn như trước kia nữa, cô cũng không kén cá chọn canh, đến lúc đói khát, có đồ ăn đã tốt lắm rồi.
"Ồ! Ở đây còn có vài túi hạt giống." Diệp Vãn Thanh tiếp tục tìm kiếm xung quanh, vô tình thấy vài túi hạt giống rau trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Cô cất chúng đi và tiếp tục lục soát.
Cuối cùng, Diệp Vãn Thanh tìm được vài gói giấy chưa dùng, pin, d.a.o nhỏ và xúc xích trong ngăn kéo cuối cùng.
Nhìn hạn sử dụng, hôm nay là ngày cuối cùng, vẫn có thể ăn được.
Lâm Nghị bước tới, liếc mắt nhìn qua, có chút khinh thường nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-24-com-cho.html.]
"Chỉ là mấy thứ vô dụng, lấy làm gì?"
Cô phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của anh ta, bình tĩnh đáp:
"Dù tác dụng nhỏ nhưng vào thời điểm thích hợp, nó sẽ phát huy sức mạnh to lớn."
Sở Dao nghe thấy tiếng động liền tiến lên, anh không nói không rằng, thu dọn hết những thứ còn lại. Hành động của anh như muốn chứng minh với Lâm Nghị rằng, những gì cô làm đều đúng.
Nhìn người đàn ông luôn im lặng, lại tình nguyện làm việc vặt phía sau, Lâm Nghị không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa hai người, trong lúc vô tình anh đã bị nhét cơm chó lúc nào không hay, cảm thấy có chút khó chịu.
"Tuỳ hai người, muốn lấy gì thì lấy, dù sao cũng không chiếm chỗ." Lâm Nghị chẳng buồn quan tâm, vì không tìm thấy hàng hóa như mong đợi, anh ta nhanh chóng quay lại xe.
Hai người cũng theo sát phía sau. Trên đường đi, Diệp Vãn Thanh phát hiện bên cạnh có một nhà vệ sinh.
Sở Dao hiểu ý: "Để anh nói với mọi người, em sửa soạn chút đi."
"Ừm."
Nói xong, Diệp Vãn Thanh liền vội vàng chạy lên, mở vòi nước tắm rửa.
Dòng nước lạnh buốt khiến cô rùng người. Nhưng không thể bận tâm quá nhiều, sự bẩn thỉu trên người đã khiến cô khó chịu từ lâu.
Nhìn hình ảnh trong gương, cô cũng bắt đầu chán ghét bản thân, hình dáng lấm lem bụi bẩn này thật khiến người khác khó mà giữ được tâm trạng bình thường khi nói chuyện với cô.
Diệp Vãn Thanh bắt đầu gội đầu, vì bụi bẩn quá nhiều làm đầu cô ngứa ngáy khó chịu.
Do lâu ngày không gội, tóc cô dính đầy đất, sau khi khô lại, chúng bết vào nhau, không có lược, cô đành dùng d.a.o cắt bỏ phần tóc bị rối.
Khi không còn đám tóc rối bời, cô cảm thấy toàn thân thư thái hơn nhiều.
Diệp Vãn Thanh muốn tắm rửa và thay bộ quần áo khác, nhưng tình hình hiện tại không cho phép. Cô đành nén lại ý nghĩ đó, quay lưng về phía nhà vệ sinh, cúi đầu nhanh chóng làm sạch những vết bẩn còn lại.
Đúng lúc này, cánh cửa ở gian trong cùng của nhà vệ sinh đột nhiên kêu kẽo kẹt, nhưng tiếng nước chảy ào ào từ vòi đã che lấp tiếng động đó. Diệp Vãn Thanh không nhận ra, chỉ tập trung vào việc dọn dẹp bản thân.
"Bùm!"
Tiếng động lớn khiến Diệp Vãn Thanh dừng lại ngay lập tức.
Cô quay phắt lại, thấy một con Zombie khập khiễng bước ra từ nhà vệ sinh. Ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô.
Sống lưng lạnh toát, Diệp Vãn Thanh quay đầu chạy thục mạng, đến cửa thì quay lại khóa trái cửa.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Thình thình thình! Thình thình thình!"
Zombie điên cuồng đập cửa, rung lắc mạnh đến nỗi lớp sơn trên tường bong ra từng mảng, gần như sắp phá cửa xông ra ngoài.
Những người trong xe nhìn từ xa cũng nhận ra có điều không ổn.
"Chị Vãn Thanh gặp nguy hiểm!" Lâm Thu vô cùng lo lắng nhưng lực bất tòng tâm, cô nghiêng người tới trước giục: "Anh Nham, mau lái xe qua đó giúp chị ấy!"
Triệu Nham giả bộ làm như không nghe thấy, lúc này anh ta bị nỗi sợ hãi khống chế hoàn toàn. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng người c.h.ế.t thảm trước mặt, anh ta run rẩy sợ hãi.
Anh không muốn chết!
Anh đạp mạnh chân ga.
Lâm Nghị giật mình, không tin vào mắt mình, tức giận chửi thề: "Cậu làm cái quái gì vậy?!"
Anh ta như không nghe thấy gì, tiếp tục tăng tốc.
"Quay lại!" Sở Dao lòng như lửa đốt, hét lên với Triệu Nham, nhưng anh ta làm như bị điếc, càng ngày càng tệ hại.
Sở Dao vốn luôn bình tĩnh, đối mặt với những tình huống khó khăn anh đều giữ được sự điềm tĩnh.
Nhưng lúc này, tình hình của Diệp Vãn Thanh quá nguy cấp, lý trí của anh biến mất. Anh không để ý hết thảy, nhào lên cướp lấy tay lái.
"Sở Dao! Anh điên rồi sao?!" Lâm Nghị không để cho hành động mất kiểm soát của anh làm ảnh hưởng đến sự an toàn của tất cả mọi người, anh ta theo phản xạ định kéo hai người ra.
"Anh, anh Nham, anh Dao, dừng lại đi! Rất nguy hiểm đấy!"
Phía sau, Lâm Thu cố gắng thuyết phục nhưng không có kết quả, tình hình trở nên hỗn loạn.