Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 42: SẢN PHẨM THẤT BẠI!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:25:04
Lượt xem: 521

Diệp Vãn Thanh lập tức thay đổi lời nói: "Không có gì, em chỉ là đang thắc mắc, tại sao anh lại họ Triệu? Anh với Triệu Nham là họ hàng ư?"

Họ hàng? Dường như nghe được một trò đùa lớn, anh khinh miệt cười lạnh, không đáp lại câu hỏi này.

Đột nhiên, đôi mắt Triệu Sở Dao nheo lại, một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt. Anh đột ngột quay đầu nhìn về một nơi nào đó, quát lên:

"Ai?"

Diệp Vãn Thanh mơ hồ không hiểu, chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm vào lòng, chạy như tên b.ắ.n ra ngoài.

Tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc! Cô vùi đầu trong n.g.ự.c anh, chỉ thấy cảnh vật xung quanh như ảo ảnh.

Đây chính là sức mạnh sau khi kích hoạt dị năng sao?

Gió lạnh vù vù thổi qua, mang theo những bông tuyết nhỏ li ti, lạnh đến mức khiến cô run lẩy bẩy. Cô khẽ nhích người, cố gắng rúc vào Triệu Sở Dao, hy vọng có thể giảm bớt cái lạnh.

“Xảy ra chuyện sao?” Diệp Vãn Thanh ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu hỏi.

Bởi vì  vấn đề tầm nhìn, từ góc độ của cô hoàn toàn không thể nhìn thấy được gương mặt của Triệu Sở Dao. Ánh mắt của cô theo đường viền cằm trơn mượt của anh mà đi lên, cuối cùng dừng lại ở chiếc cằm góc cạnh của anh.

“Đừng nói gì cả.”

“...”

Anh di chuyển với tốc độ rất nhanh, suốt cả chặng đường không gặp phải trở ngại gì. Nhưng hơi thở mơ hồ của người đuổi theo vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, khiến anh rất phiền lòng.

Nhưng anh cũng không phải ăn chay, điều động dị năng trong cơ thể, tăng tốc độ.

Trước mắt bỗng hiện lên một bóng dáng. Triệu Sở Dao xác định mục tiêu, đôi mắt từ đen chuyển sang đỏ, từng tia chớp xuất hiện từ hư không, trực tiếp đánh về phía đó!

Khó khăn tránh được vài lần, mắt thấy lần này không thể tránh được, một người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt họ.

Triệu Sở Dao nhếch môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Sao? Không tránh nữa à?”

“Không thể tránh được thì tự nhiên không tránh nữa.” Anh ta vỗ nhẹ vào vạt áo, dáng vẻ bình thản, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ chật vật vừa rồi.

Người đàn ông chậm rãi tiến lại gần, đôi mắt sâu thẳm gây ấn tượng đặc biệt. Càng đáng kinh ngạc hơn là nốt ruồi son dưới mắt, như một nét vẽ thần kỳ trên tranh.

Hai người đàn ông đều có ngoại hình tuấn tú, không phân biệt được ai đẹp hơn, nhưng nếu phải so sánh thì Triệu Sở Dao vẫn chiếm ưu thế hơn một chút.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Vãn Thanh, đang âm thầm so sánh, ánh mắt lần nữa quay trở lại người trước mặt: “S. Tên của tôi.”

Triệu Sở Dao mặt không thay đổi: “S, là mật danh hay cấp bậc?”

Diệp Vãn Thanh ở bên cạnh không hiểu gì cả, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông kia, rồi lại quay lại nhìn Triệu Sở Dao.

Đoạn đối thoại ngầm của hai người đàn ông ngầm dâng lên sóng gió. Cả hai đều hoàn toàn bỏ qua Diệp Vãn Thanh ở giữa, cô cúi đầu, cố gắng giảm đi sự hiện diện của mình.

“Đã biết rõ còn hỏi làm gì.” S không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh.

Triệu Sở Dao hừ lạnh.

Triệu Sở Dao đối với thái độ lạnh lùng của anh làm như không thấy, S bỏ tay vào túi, không muốn nói gì thêm.

Cảm nhận được anh ta muốn rời đi, Triệu Sở Dao đặt Diệp Vãn Thanh xuống.

 “Vút” một cái, Triệu Sở Dao lao đến trước mặt anh ta, một tay bóp chặt cổ anh ta.

“Tôi cho anh đi rồi sao? Nói, anh rốt cuộc có mục đích gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

S mặt không biểu cảm: “Không có mục đích, chỉ tình cờ đi ngang qua.”

“Thật sao?”

Giọng nói của Triệu Sở Dao cao lên, rõ ràng là không chút tin lời anh ta, cơ thể căng thẳng, con ngươi màu đỏ rực lóe lên tia sáng.

Lực siết mạnh hơn, S dường như không cảm thấy đau đớn. Anh ta vẫn bình thản, nhìn Triệu Sở Dao rồi đột nhiên cười một tiếng:

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

“Hóa ra là vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-42-san-pham-that-bai.html.]

Anh im lặng, ánh mắt uy h.i.ế.p mười phần.

Ánh mắt thoáng qua nhìn về phía sau một cách đầy ý tứ, giọng S không lớn không nhỏ:

“Cô ấy biết anh là ai không?”

“Anh và tôi cùng loại, ồ không, anh không phải. Anh không phải con người, cũng không phải Zombie, đứng ở vị trí nào cũng bị thế gian khinh thường.”

Anh không ngờ rằng anh ta lại dám nói ra.

Như thể giẫm vào đuôi mèo, ánh mắt Triệu Sở Dao lập tức trở nên không mấy thiện cảm, giọng nói đều là thanh âm đè nén lửa giận: “Tôi không ngại g.i.ế.c thêm một mạng nữa.”

“Vậy anh phải bảo vệ tốt tình nhân bé nhỏ của mình đi, tôi không đánh lại anh, nhưng kéo cô ấy làm đệm lưng thì vẫn dư sức.”

Thấy anh ta d.a.o động, S nhân cơ hội chợt loé một cái, dễ dàng thoát khỏi.

Lúc này, trong túi áo một hồi rung động, mắt S tối sầm lại: “Lần sau gặp lại, anh phải cẩn thận đấy. Tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”

Nói xong, vèo vèo mấy cái liền biến mất trong tầm mắt của họ.

Diệp Vãn Thanh bị lượng thông tin vừa rồi làm cho choáng váng: “Anh ta... anh...”

Lúc Triệu Sở Dao quay đầu lại, đôi mắt đỏ dần biến mất, thay vào đó là đôi mắt đen.

“...” Cô nhìn từ đầu đến cuối, nhất thời không biết nói gì.

Triệu Sở Dao trầm ngâm nhìn theo hướng S rời đi, nhẹ nhàng giải thích với cô: “Vừa rồi là một con Zombie cấp S.”

Như sét đánh ngang tai, cô không thể tin được. Đôi mắt mở to, thân thể không tự chủ mà lùi về sau vài bước. Kể từ khi gặp Zombie cấp B, chỉ cách đây không bao lâu mà đã gặp phải Zombie cấp cao nhất? Thế này nhân loại làm sao sống sót?

Biết cô sợ hãi, anh nhẹ nhàng thở dài, tiến tới xoa nhẹ đầu cô: “Có anh ở đây, anh ta sẽ không dám làm gì em đâu.”

Diệp Vãn Thanh giữ lấy tay anh: “Làm sao anh biết anh ta là Zombie cấp S?”

“Cảm giác.” Anh rút tay lại.

“Vậy còn mắt của anh thì sao?”

Diệp Vãn Thanh không dễ dàng bỏ qua. Vừa rồi lúc họ nói chuyện với nhau, cô luôn muốn hỏi nhưng vẫn luôn không có cơ hội.

“Mắt đỏ là đặc trưng của Zombie. Mắt anh không phải màu đen sao? Sao lại biến thành màu đỏ rồi?”

Triệu Sở Dao bình tĩnh nhìn cô, im lặng một lát, đột nhiên hỏi lại:

“Thật ra trong lòng em đã có sẵn câu trả lời rồi phải không?”

Lần này đến lượt cô im lặng.

Thật ra, Diệp Vãn Thanh rất không xác định, cô đến thế giới này mới ngắn ngủi hơn nửa tháng mà thôi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dù đã đọc nguyên tác nhưng trên thực tế vẫn có chút khác biệt.

Cô biết sau này Sở Dao sẽ có sức mạnh gần như vô địch, nhưng anh luôn mang theo nhiều bí ẩn và những chuyện không thể giải thích. Điều này khiến cô phải lần nữa đối mặt với thế giới mạt thế này.

Từ khi Sở Dao tỉnh lại đến khi gặp Zombie cấp S vừa rồi, cô phần nào hiểu được ý của họ, kết hợp với việc mắt của Sở Dao từ đen chuyển sang đỏ, thì lời của S là thật.

Anh thực sự là nửa người nửa Zombie sao? Vậy nguyên nhân nào dẫn đến điều đó?

Diệp Vãn Thanh cúi đầu, muốn hỏi nhưng không biết mở lời thế nào.

“Anh có thể trả lời từng câu hỏi của em.” Thấy sự lo lắng của cô, anh bình thản nói: “Đây là đặc quyền chỉ dành riêng cho em.”

“Anh thực sự là nửa người nửa Zombie thật hả? Nửa người nửa Zombie là gì?”

Anh đặt tay vào túi, hơi ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm như nhìn vào khoảng không, tạo cảm giác cô độc khi bị thế giới bỏ rơi.

“Người dị năng thông qua ý chí mạnh mẽ mới có thể chuyển đổi từ con người, còn nửa người nửa zombie là sản phẩm thất bại trong quá trình chuyển đổi thành người dị năng.”

Anh đột nhiên cười, cô đơn và buồn bã: “Tôi chính là sản phẩm thất bại đó. Không phải người, cũng không phải zombie.”

Diệp Vãn Thanh cảm thấy tim thắt lại: “Không...”

Anh lại cười: “Anh không phải là anh ta, anh ta là con người thực sự, còn anh chỉ là sản phẩm thất bại.”

Loading...