XUYÊN THÀNH THIÊN KIM THẬT VẠN NGƯỜI CHÊ, TÔI MỘT LÒNG CHỈ MUỐN CHẾC - C16
Cập nhật lúc: 2024-07-28 10:10:31
Lượt xem: 1,591
21
Mặt trời mọc từ từ, những tia sáng yếu ớt rọi xuống biển, vỡ ra thành từng cụm vàng lấp lánh.
Ôn Sơ Sơ đã trốn trong lòng ba mẹ khóc lóc, Ôn Tùy Niên lo lắng nhìn tôi, an ủi:
"Hạ Hạ, 30 triệu tiền mặt sẽ sớm được gom đủ, em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em."
Thẩm Quyết cũng phụ họa:
"Hạ Hạ, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em, sau chuyện này, anh hứa từ nay sẽ ưu tiên về phía em."
Tâm trạng tôi kỳ diệu thay lại trở nên bình thản.
Tôi nhìn tất cả mọi người với trái tim lạnh như băng.
Với giọng khàn khàn, tôi bình tĩnh nói:
"Không cần lãng phí tiền nữa."
Mặt mọi người đều cứng lại.
Vì tôi đã sống thay chủ nhân gốc của cơ thể này, nên trước khi rời đi, chi bằng nói vài lời thay cô ấy.
Tôi quay sang cha mẹ Ôn:
“Ông bà Ôn, các vị không cần phải lãng phí tiền vào một người ngoài như tôi.”
“Tôi tên là Giang Hạ, không phải Ôn Hạ, Ôn gia không thích sự hiện diện của tôi, cũng như tôi rất chán ghét sự tồn tại của Ôn gia.”
“Suốt một năm sống tại Ôn gia, tôi chưa bao giờ vì ghen tị mà hãm hại Ôn Sơ Sơ, nếu các vị không tin, có thể kiểm tra tất cả các camera.”
Sắc mặt Ôn Tùy Niên trắng bệch, như thể linh cảm được điều gì, ánh mắt anh ta ngày càng kinh hoàng.
Tôi lại nhìn về phía Thẩm Quyết. Thực ra tôi không có nhiều ấn tượng về anh ta. Thậm chí đến hôm nay tôi mới nhớ rõ mặt mũi anh ta ra sao.
"Thẩm tiên sinh, thói quen hai mặt của anh khiến tôi buồn nôn.”
“Anh chẳng yêu ai cả, từ đầu đến cuối chỉ yêu chính bản thân mình, ai có thân phận có lợi cho tương lai của anh, thì tình yêu của anh sẽ hiện diện ở người đó.”
Thẩm Quyết cúi đầu xấu hổ, đau khổ che mặt.
Còn một người nữa.
"Còn anh——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-that-van-nguoi-che-toi-mot-long-chi-muon-chec/c16.html.]
“Hạ... Hạ gì đó, được rồi, tên gì không quan trọng, dù sao tôi cũng không nhớ.”
“Không có gì để nói cả.”
Hạ Thời Thanh xuất hiện quá muộn, muộn đến mức khi tôi đến thế giới này đã hơn một tháng, người đã từng là thanh mai trúc mã của chủ nhân cũ suốt mười tám năm mới xuất hiện.
Trước đó, anh ta luôn lặng lẽ ở bên cạnh Ôn Sơ Sơ, chăm sóc cô ta, hoàn toàn không nhận ra rằng người bạn Giang Hạ của mình đã bị thay thế.
Hạ Thời Thanh run rẩy, suýt ngã xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Không thể nào, Giang Hạ sao có thể quên tôi được, ở trại trẻ mồ côi, cô ấy đã nói sẽ luôn bảo vệ tôi mà."
Hừ, bảo vệ anh ta, thà bảo vệ một con ch.ó còn hơn.
Dòng thủy triều phía sau dâng rất nhanh, bọt nước lớn va vào vách đá, để lại những vết nước chồng chất.
Giữa tiếng thét kinh hoàng của mọi người, tôi đột nhiên xoay người nhảy xuống, thân hình gầy gò như một ngôi sao băng rơi vào sóng dữ.
Mặt trời cuối cùng cũng phá vỡ sự kìm hãm, ngàn vạn ánh sáng tràn ngập mặt biển vô tận.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy ai đó hét lên:
"Làm nghề bắt cóc này, tôi xui xẻo tám đời mới gặp phải cô, cô đúng là khắc tinh trên con đường nghề nghiệp của tôi!”
"Ôn tiểu thư, không phải cô đã nói là làm cho có thôi sao? Sao lại thật sự xảy ra án mạng rồi?”
“Tôi không muốn vào tù đạp máy may đâu!”
Giọng nói ngày càng yếu dần.
Khi một lượng lớn nước biển tràn vào mũi và miệng tôi, bộ não đau đớn mơ hồ của tôi đột nhiên trở nên sáng tỏ. Những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trước mắt tôi như đèn kéo quân.
Từ trại trẻ mồ côi đến Ôn gia, từ Ôn gia đến khi bị đuổi ra đường phố. Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao ở thế giới cũ tôi chưa từng có bạn bè hay người thân. Đó là thế giới mà tôi tưởng tượng ra trong lúc đau khổ tột cùng.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trong một thế giới không tồn tại, tất nhiên không ai có thể nhìn thấy tôi, càng không ai quan tâm đến tôi. Tôi như một hồn ma lạc lối, lang thang giữa thành phố, mặc sức tưởng tượng cuộc sống cô độc của mình.
Cuốn sách trong đầu tôi, hoàn toàn không tồn tại. Những dòng chữ trên đó, đều là sự thật tôi đã từng trải qua.
Cái ch đến khiến tôi đập tan mọi ảo tưởng.
Ngụm nước cuối cùng tràn vào phổi, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Thì ra.
Từ đầu đến cuối, chính tôi, mới là kẻ bị mọi người ghét bỏ, Giang Hạ.