Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân - Chương 338

Cập nhật lúc: 2024-06-15 20:37:35
Lượt xem: 985

Nhất là Tiêu gia là nỗi khúc mắc của ông ta, cho dù nằm mơ ông ta cũng muốn loại bỏ bọn họ! Sáu năm trước, khi lão Nhị phát hiện lão Tam và lão Lục cấu kết ngoại xâm, tiết lộ quân cơ, mới dẫn đến việc Tiêu Hoài Ân và phu quân của hai kế muội mất mạng, họ vẫn luôn ầm ĩ muốn ông ta trừng phạt lão Tam và lão Lục.

Ông ta không chịu, ông ta cảm thấy người con này quá ngay thẳng, vì ngôi vua mà lợi dụng mọi thế lực có thể lợi dụng, ngay cả con trai mình cũng không từ. Nhưng lão Nhị không hiểu, còn dựa vào sự nhiệt huyết sẵn có mà tranh cãi với ông ta.

Đúng lúc đó, ông ta lo lắng lão Nhị tiếp tục làm thái tử sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình nên thuận thế để lộ những chuyện kia là ông ta ngầm đồng ý cho hai người kia làm.

Quả nhiên lão Nhị không chịu được, không ngừng chỉ trích ông ta, thất thố trước mặt cung nữ thái giám. Ông ta lợi dụng thái tử phạm thượng mà giáng tội chịu đánh ba mươi roi, sau đó nhốt phế thái tử.

Lúc lão hoàng đế quyết định làm chuyện này, thật ra cũng vô cùng hối hận, ông ta thương xót cho con mình, nhưng vẫn cho rằng mắt không thấy tâm không phiền, xem nhẹ những chuyện này đều là vì củng cố địa vị mà làm ra.

Cho đến nửa năm trước, trong phút chốc ông ta bắt đầu mềm lòng, bây giờ lại nuôi hổ gây họa!

Bây giờ lão Tam không còn, lão Lục tàn phế, chỉ còn lại lão Tứ và lão Ngũ. Lão Tứ là người lạnh nhạt, nếu đăng cơ sẽ không chừng bị người ta nuốt chửng. Chỉ còn lại lão Ngũ, nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của ông ta bắt đầu nhìn quý phi với vẻ ôn hòa.

Từ nãy đến giờ, quý phi vẫn luôn khóc sướt mướt, đồng thời cũng muốn nhắc nhở ông ta, ông ta buộc phải chịu nhận mình già đi, thân thể ngày càng trở nên yếu ớt rồi. Nếu ngày nào đó ông ta buông tay thì nhân gian phải làm sao đây?

Bỗng nhiên ông ta nhìn đám người trong phòng: "Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm có việc muốn nói với quý phi."

"Vâng." Chỉ là tạm thời lui ra, tất cả mọi người rất phối hợp, thoáng chốc chỉ còn lại mình quý phi.

Lục quý phi hết sức vui mừng, nước mắt đầm đìa nhìn ông ta. Lão hoàng đế dùng sức kéo quý phi qua, khẽ nói bên tai bà ta: "Trên hàng thứ ba ở giá sách trong Ngự thư phòng có giấu sớ riêng của trẫm, lấy nó liên hệ với Tề quốc. Trẫm đồng ý bỏ hai tòa thành, đổi lại bọn chúng giữ Tiêu Hoài Thanh ở đó! Nàng bảo lão Ngũ rằng sau khi Tiêu gia xuất binh thì giữ quân lương lại..."

Lục quý phi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sau khi ý thức được lão hoàng đế muốn làm gì thì bà ta che miệng, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng.

Dáng vẻ này thật sự là đang trải đường cho nhi tử của bà ta!

Cuối cùng lão hoàng đế cũng không chế.t ngay.

Dưới sự uy h.i.ế.p của Lục quý phi, cả Thái y viện dùng toàn lực cứu chữa. Mặc dù bây giờ lão hoàng đế sống không dễ chịu lắm nhưng cũng còn sống, ý thức thanh tỉnh, thậm chí có thể tức giận với Đại Lý Tự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/chuong-338.html.]

Vì sao bọn chúng còn chưa bắt kẻ làm con ông ta bị thương?

Yến Thu Xuân nghe thấy tin tức thì hơi tiếc nuối, nhưng nàng nhanh chóng không quan tâm chuyện này mà nhìn chằm chằm ấm nước. Khi vừa đến giờ, nàng đổ nước thuốc trong bình vào chén.

Vừa ngửi đã thấy thuốc này thơm lừng, nhưng ngửi kỹ lại thì sẽ thấy có mùi đắng.

Đây là thuốc bổ Yến Thu Xuân nấu, đã cho Tiêu Hoài Thanh uống hai ngày. Chỉ nhìn bằng mắt thường có thể thấy khí sắc của chàng chuyển biến tốt, tốc độ lành thương của chàng rất nhanh. Nhưng hương vị canh này lại hơi lạ.

Đã nói phải uống là phải uống, nước thuốc thanh đạm thơm nhẹ, nhưng có một vị đắng có thể xóa tan mọi sự ngon miệng, khiến người uống vào cảm thấy không thoải mái.

Dù sao cũng là thuốc nước, có rất ít loại thuốc bắc dễ uống.

Yến Thu Xuân đã nấu xong thuốc rồi, nàng bưng vào phòng bảo Tiêu Hoài Thanh uống, sau đó lại vào bếp nấu thức ăn.

Anan

Nếu bình thường thì chắc chắn Tiêu Hoài Thanh sẽ vội uống, nhưng lúc này với chén thuốc này, chàng nhíu mày không dám nhận.

"Cầm lấy đi!" Yến Thu Xuân thấy chàng như thế thì quát lớn một tiếng. Hai người cũng xem như ở chung sớm chiều được hai ngày, buổi tối một người ngủ trên nhuyễn tháp, một người trên giường, kéo rèm một phát như thể bạn cùng phòng nhưng không liên quan tới nhau. Ban ngày vẫn tốt hơn, so với dáng vẻ lạnh nhạt khi xưa thì đã tốt hơn nhiều.

Nhưng vì như thế, tính cách của Yến Thu Xuân dần lộ ra, cũng không phải ngượng ngùng như mọi người vẫn nghĩ, lúc tức giận vẫn vô cùng đáng sợ. Tiêu Hoài Thanh bị quát lớn một tiếng, chàng không dám dây dưa mà vội bưng chén đưa đến miệng.

"Chờ nó bớt nóng hơn cái đã!" Yến Thu Xuân vội cản lại.

"Ừm." Tiêu Hoài Thanh ngoan ngoãn bưng lên thổi.

Yến Thu Xuân thấy chàng không uống ngay, lúc này mới yên tâm quay người ra ngoài làm công việc sau cùng khi nấu cơm trưa. Việc trước đó Thủy Mai đã hỗ trợ làm xong.

Nàng vừa đi, Tiêu Hoài Thanh đã nhanh chóng đặt chén thuốc lên thùng lạnh, còn dùng tay sờ băng. Chờ tay lạnh như băng rồi lại chạm vào bát, như thế sẽ nhanh nguội hơn một chút.

Tiêu Hoài Thanh nếm thử, sau khi có thể tiếp nhận, chàng bóp mũi vội vàng uống hết, sau đó uống hết hai chén trà muốn làm tan đi hương vị quái lạ trong miệng. Hành động này chàng làm hơi mạnh tay khiến vết thương trên người trở nên đau, chàng không dám kêu rên, chỉ có thể nhe răng trợn mắt chịu đựng. Lúc Yến Thu Xuân bưng thức ăn đi vào, nhìn thấy bát thuốc trống rỗng, chén trà cũng rỗng, nàng liếc nhìn người trước mặt.

Loading...