Xuyên thành vợ của sát thủ, tôi ngốc luôn - Chap 1
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:33:09
Lượt xem: 636
1
Sát thủ áo đen thu d.a.o lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Mặt tối như mực, đầy nghi hoặc.
“Ngươi là?"
Hắn đưa ra hai ngón tay.
"Ngón trỏ thần thánh và ngón giữa độc nhất vô nhị của đại nhân."
Tôi nói đầy tự tin.
Sát thủ lắc đầu, trong mắt ánh có một chút thương hại.
"Thôi đi, đồ vô dụng nhà ngươi, tha cho ngươi một mạng."
Tôi nhe răng cười.
“Nhưng ngươi phải làm nương tử của ta."
Nụ cười trên môi của tôi tắt hẳn.
"Đại nhân, ta bị bệnh từ nhỏ, không thể sinh con."
Mắt của sát thủ sáng lên: "Ta ghét trẻ con."
"Đại nhân, ta xấu xí, thân hình không đẹp."
Mắt của sát thủ càng sáng hơn: "Có cảm giác an toàn, ta thích."
"Đại nhân, khi ngủ ta còn nghiến răng, đánh rắm, ngáy to."
Mắt của sát thủ lấp lánh như có lửa: "Ta thích náo nhiệt vào ban đêm."
"......"
Hay là ngài rút d.a.o ra lại đi!
2
Thế là, tôi bị sát thủ áo đen mang về nhà.
Tôi chỉ biết là mình đã c.h.ế.t ở thế giới thực.
Sau đó chẳng hiểu sao lại xuyên vào truyện, mà nếu thực sự ch.ết ở đây là kết thúc luôn.
Điều đáng buồn hơn là tôi không nhớ nổi cốt truyện, cũng không biết mình là ai.
Vì vậy, tôi quyết định hỏi thăm chút thông tin từ sát thủ áo đen.
"Đại ca, ngài có biết ta là ai không?"
Sát thủ im lặng.
"Mỹ nam, ngài có biết ta là ai không?"
Vẫn im lặng.
Tôi cắn răng: "Phu quân, ngài có biết ta là ai không?"
Sát thủ áo đen không biết từ đâu lôi ra hai cái ghế nhỏ.
"Chuyện này à, nói ra thì dài lắm, để ta từ từ kể cho nàng. Hai trăm năm trước..."
Nghe được hai canh giờ, giữa chừng tôi ngáp năm lần, uống nước ba lần, đi vệ sinh một lần.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ thân phận của mình.
Tôi là tiểu sư muội của hắn, cùng làm cho một tổ chức sát thủ.
Vì tỷ lệ thất bại của tôi quá cao, ăn lại nhiều, nên cấp trên quyết định cắt giảm chi phí.
Vì thế phái sư huynh của tôi đến để giải quyết tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-vo-cua-sat-thu-toi-ngoc-luon/chap-1.html.]
"Nhẫn tâm quá! Dù tỷ lệ thất bại của ta ít đến mức nào thì họ không nên ra tay độc ác với nhân viên như vậy!"
Tôi cắn mạnh một miếng bánh bao mà hắn đưa cho.
"Còn thêm tội phá hoại." Hắn trầm giọng nói.
"Ơ, tội này ở đâu ra?..."
"Khi nàng dùng khinh công nhảy vào tường viện của mục tiêu, khinh công quá kém làm thương một huynh đệ. Hôm sau, huynh ấy nộp đơn xin nghỉ việc."
3
Tôi mặt không đổi sắc: "Người có chí hướng riêng, cũng có thể hiểu được."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ.
"Đã canh ba rồi, đi ngủ thôi, nương tử."
Sát thủ trải giường ra, tai đỏ lên.
Không phải chứ, tôi còn đang ngẩn ngơ mà hắn đã chuẩn bị xong hết rồi?
"Đại ca, ta còn không biết ngài tên gì mà?"
Im lặng.
"Mỹ nam, ta còn không biết ngài tên gì mà?"
Vẫn im lặng.
"…Phu quân, xin hỏi quý danh của ngài?"
Hắn tháo khăn che mặt, nở một nụ cười.
"Ta tên là Nhan Tổ."
Giây tiếp theo Nhan Tổ kinh hãi, vội vàng lấy khăn lau mũi cho tôi.
"Nương tử, nàng chảy m.á.u mũi rồi!"
Ngay cả lúc ngạc nhiên, hắn vẫn đẹp đến thế.
Nhìn gương mặt như chạm khắc của hắn, tôi không kìm được sự phấn khích.
"Nào, ngủ thôi, đừng thương hại ta chỉ vì ta là đóa hoa mỏng manh!"
4
Nhan Tổ đột nhiên lúng túng: "Ta đã thề rồi, phải đợi đến khi ta nghỉ hưu, không làm nghề này nữa mới có thể chính thức lấy nàng. Nếu chẳng may giữa chừng có chuyện gì, nàng chẳng phải sẽ phải thủ tiết sao?"
Tôi: "Ngươi thật tốt bụng."
Tôi lại lấy một cái bánh bao từ trong giỏ, leo lên giường mà hắn đã trải sẵn, nằm xuống thoải mái.
"Vậy ngươi khi nào thì nghỉ hưu? Chọn ngày không bằng nghỉ luôn hôm nay đi."
Da dẻ mịn màng thế này, chắc dễ lừa lắm, thử dỗ xem sao.
"Ta là sát thủ đệ nhất của tổ chức, chỉ cần làm thêm ba phi vụ nữa là có thể nghỉ hưu."
Hắn cười ngượng ngùng, lúm đồng tiền bên má khẽ hiện lên.
Tôi hào hứng vỗ vào vai hắn một cái.
"Đàn ông phải chiến đấu! Nhất định phải chiến đấu! Mau chóng hoàn thành ba phi vụ này đi!"
Nhan Tổ cười tươi hơn, rất hiểu ý mà đưa cho tôi một bát nước, có lẽ sợ tôi bị nghẹn.
Ngày hôm sau, Nhan Tổ từ chiếc giường bên cạnh dậy, đánh thức tôi đang mơ đẹp.
"Lúm đồng tiền... sờ sờ..."
"Nương tử, dậy mau, hôm nay nàng phải theo ta về báo cáo."
Tôi giật mình tỉnh dậy.