Xuyên thành vợ của sát thủ, tôi ngốc luôn - Chap 5
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:36:23
Lượt xem: 259
17
Wow.
Căn phòng tràn ngập hương thơm dễ chịu.
Trên một chiếc giường treo tấm màn mỏng màu hồng mộng mơ, ở trong có một con lợn nái nhỏ tinh nghịch, đáng yêu.
Toàn thân nó tỏa ra ánh hồng nhạt mềm mại, đôi mắt dịu dàng chớp chớp.
Bốn cái móng nhỏ xinh của nó còn mang đôi giày thêu hình bướm hồng.
Cảnh tượng trước mắt thật quyến rũ.
Tôi như chìm đắm trong biển hoa lãng mạn, tâm hồn được chữa lành bởi làn gió xuân.
Thật đúng là "Con lợn này chỉ có trên trời, nhân gian đâu dễ gặp mấy lần."
Một tia sáng lạnh lướt qua.
"Khoan đã!"
Tôi ngăn thanh kiếm đang vung lên của Yên Tổ.
“Nương tử, nàng tỉnh táo chút, chúng ta phải g.i.ế.c con lợn này."
"Nhưng mà nó đáng yêu lắm."
Vừa dứt lời, con lợn nái nhỏ lại gật đầu.
Nhan Tổ mở to mắt.
Tôi há hốc miệng.
Lợn hiểu được tiếng người?
Vậy không phải nó còn hơn khối người rồi sao?
Tôi và Nhan Tổ nhìn nhau, quyết định kiểm chứng thử.
"Chúng tôi có hợp nhau không?"
Nhan Tổ hỏi.
18
Con lợn nái nhỏ lại gật đầu lần nữa.
Không sai rồi.
Tôi đã nói mà, tự dưng sao lại giao cho chúng tôi nhiệm vụ ám sát con lợn nái?
Nhan Tổ cũng trở nên nghiêm túc.
Con lợn này chắc chắn có điều bí ẩn.
Tôi và Nhan Tổ bắt đầu lục lọi khắp phòng, cố tìm ra manh mối.
Một quyển sổ ghi dòng chữ "Tài liệu tuyệt mật" thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Mở ra một cách thận trọng:
【Hôm nay Nhan Tổ không hôn tôi trước khi đi ngủ, buồn quá. Chắc là anh ấy không còn yêu tôi nữa.
【Hôm nay vì Nhan Tổ mà mình ăn uống không ngon, chỉ ăn có sáu bát cơm, thương quá.
【Hôm nay Nhan Tổ mắng tôi, chắc chắn là anh ấy không quan tâm tôi nữa.
【Hôm nay tâm trạng không tốt, Nhan Tổ xoa chân cho tôi ba canh giờ mà tôi lại bảo đủ rồi, thương quá.】
…
Thật muốn ch.ết.
Tôi đã tạo nghiệt gì đây.
Hệ thống ơi, hay là ngươi cứ gửi ta về nhóm ngược luyến bạch nguyệt quang đi.
Chẳng phải chỉ là mổ gan nhảy vực thôi sao, ít ra còn được giải thoát.
Khi tôi đang ngồi chửi thầm trong lòng, Nhan Tổ bỗng ôm chầm lấy tôi.
"Nương tử, xin lỗi nàng, giờ ta mới biết là ta đối với nàng vẫn chưa đủ tốt, cảm ơn nàng đã không chê ta."
Ơ? Nhận thức tốt phết.
Tôi hào phóng vẫy tay: "Thôi được rồi, lần này tạm tha, sau này phải chú ý đấy!"
Công cuộc tìm kiếm tiếp tục.
Một cuốn sổ nhỏ bìa ghi "Hấp dẫn màu hồng" lại thu hút sự chú ý của chúng tôi.
19
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-vo-cua-sat-thu-toi-ngoc-luon/chap-5.html.]
"Chàng mở ra đi." Tôi ra lệnh cho Nhan Tổ.
Nhan Tổ với vẻ mặt căng thẳng, mở cuốn sổ.
Đọc từng dòng, sắc mặt hắn càng lúc càng căng thẳng.
"Sao rồi?" Tôi có chút sốt ruột.
"Hóa ra đây là một con lợn thần bói toán.
"Mỗi lần Tề Lệnh Vũ ra trận đều mang theo nó, chính con lợn này giúp ông ta bất bại trên chiến trường!"
Đỉnh thật.
"Con lợn này, có thể xem như thần hộ mệnh của triều đại chúng ta."
Nhan Tổ không tiếc lời khen ngợi.
Tôi đưa tay vuốt ve con lợn nái nhỏ.
Mềm mại, những sợi lông tơ mịn màng.
Cảm nhận được sự chạm vào của tôi, nó còn "hừ hừ" hai tiếng, dí dí mũi vào tay tôi.
"Chúng ta thật sự phải ám sát nó sao?"
Lần này đến lượt tôi mím môi.
Nhan Tổ chống cằm nhìn trời, ánh mắt đầy phân vân.
Tôi tiếp tục lay động ý chí của anh.
"Nhờ nó mà bao nhiêu dân lành được yên ổn!
"Nhờ nó mà triều đại của ta tránh được bao nhiêu lần bị láng giềng xâm lấn!
"Nó rất giống ta, đáng yêu y như ta vậy."
Anh đột nhiên đứng bật dậy, tự rạch một đường trên cánh tay mình.
Máu nhanh chóng tuôn ra.
Tôi vội vàng xé tay áo băng bó cho anh.
"Làm sao vậy, ngứa tay à!"
20
Nhan Tổ nói với tôi, anh định mang vết thương này về báo cáo nhiệm vụ.
Như vậy có thể lấy lý do không đủ sức để thắng được Tề Lệnh Vũ.
"Lão già đó có tha cho chàng không?"
"Tha được, cùng lắm... lương hưu giảm một nửa!"
Giọng anh đầy tiếc nuối.
Tôi cũng thở dài: "Thôi vậy, ít ra vẫn đủ bánh bao mà?"
"Đủ!" Anh trả lời chắc nịch.
Trong bóng đêm, hai chúng tôi lén lút quay trở lại Thiên Sát Các.
Lão già vẫn đang gặm củ cải.
Chỉ là mấy tên tiểu tốt phía sau lão giờ đều đeo mặt nạ.
“Nhan Tổ, Xuân Mộng, con lợn nái kia hình như vẫn sống khỏe mạnh."
Nhan Tổ ôm lấy cánh tay bị thương, gương mặt đầy đau đớn.
"Thuộc hạ làm việc không chu toàn, xin chủ nhân trách phạt."
Tôi lao tới, như gà mẹ bảo vệ con chắn trước mặt anh.
"Phạt ta đi, là ta kéo chân chàng ấy!"
Lão già đứng dậy cười ha hả.
Tiếng cười của lão vang vọng, kèm theo một tràng tiếng xì vang dội khắp đại điện.
"Phịch!"
Cuối cùng thì cũng có một tiểu tốt không chịu nổi, ngã lăn ra.
Lão già cúi xuống kiểm tra, giật mặt nạ khỏi mặt tên tiểu tốt kia.
"Ta đã bảo đừng có mua đồ giả mà, haiz, ham rẻ là hại thân."
Lão già đáng ch.ết, cái rắm của lão có khí độc ch.ết người.
“Nhan Tổ—"
Lão quay người lại