Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế - 345
Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:37:06
Lượt xem: 238
Lần này Trương Minh gật đầu.
Đôi mắt Lệ Lệ lóe lên vui vẻ: “Anh muốn chạy trốn với tôi không? Dù sao anh biết phép thuật, chúng ta chạy sẽ không sợ thiếu thức ăn.”
Trương Minh tiếp tục gật đầu.
“Vậy thì tốt quá.” Đôi mắt Lệ Lệ lấp lánh ánh sao: “Vậy hai ta phải nghĩ cách chạy trốn, anh có biện pháp nào không?”
Trương Minh gật đầu, sau đó nhìn Lệ Lệ.
Đôi mắt Lệ Lệ mơ hồ: “Anh nhìn tôi làm gì, con gái như tôi không biết đánh nhau, cũng không biết dùng súng.”
Trương Minh sốt ruột, trong miệng phát ra tiếng “ưm ưm.”
Lệ Lệ nhanh chóng nói: “Anh đừng lên tiếng, tiếng của anh khó nghe quá, anh đợi tôi chút.”
Cô ta lục lọi tìm đồ trong phòng.
Trịnh Khôn là một người có yêu cầu nghi thức rất mãnh liệt, cho dù là ở trong lều, ông ta cũng đặt một ít đồ gia dụng.
Vì để chứng tỏ mình là người thông minh, ông ta còn ra lệnh đám đàn em tìm sách báo cho mình.
Lệ Lệ tìm được một quyển từ điển, sau đó đặt trước mặt Trương Minh.
“Chúng ta bắt đầu ghép vần từ cái thứ nhất.” Lệ Lệ thập phần kiên nhẫn: “Anh gật đầu, tôi sẽ dừng lại.”
“Ưm…”
Hai người bỏ ra ba phút đọc hiểu ý nhau, cuối cùng Lệ Lệ đã ghép được hai chữ.
Bà xã.
Cô ta khó hiểu, hỏi: “Bà xã? Có ý gì, chẳng lẽ anh đã tới nước này rồi mà còn muốn tôi làm vợ của anh.”
Trương Minh không ngờ rằng cô ta lập tức đoán được ý của chính mình, kích động liều mạng gật đầu.
Lệ Lệ khóe miệng lộ ra tươi cười: “Xem ra anh thật sự muốn tôi làm vợ của anh.”
“Cũng không phải không thể.” Lệ Lệ nói: “Nếu anh không sợ thủ lĩnh g.i.ế.c anh, tôi cũng có thể phối hợp.”
Trương Minh liều mạng lắc đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ, hừ, đồ đàn bà lả lơi ong bướm.
Nếu không phải vì lấy điểm cống hiến gia tộc, hắn không muốn cưới loại đàn bà này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-vao-tieu-thuyet-mat-the/345.html.]
Lệ Lệ thấy Trương Minh phản ứng dữ dội như vậy, lúm đồng tiền nơi khóe miệng càng sâu như hoa: “Vậy được rồi, tôi làm vợ của anh, sau đó thì sao? Sau đó chúng ta có thể chạy trốn?”
Mắt Trương Minh lấp lánh vô cùng.
Sau khi bị khấu trừ hai ngàn điểm cống hiến, sau đó hắn tìm được hai người phụ nữ, điểm cống hiến đã trở lại số dương.
Bây giờ Lệ Lệ đã đồng ý với hắn, điểm cống hiến của hắn đã vọt lên tới một ngàn.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là.
Lệ Lệ mang thai.
Tuy rằng không phải con của hắn.
Nhưng cũng là con nuôi của hắn, con riêng.
Nếu cái này BUG thành lập, hắn sẽ lập tức giành được một kỹ năng.
Còn về một ngàn điểm cống hiến kia, hắn sẽ không dùng nó để phục chế, cái này sẽ dùng để đổi một ít công năng cơ sở, ví dụ như lại lần nữa biến đổi dung mạo, nếu có thể thì tốt nhất là khả năng khôi phục tay hoặc là đầu lưỡi của mình.
Trương Minh mừng thầm, nhưng chờ một lúc lâu vẫn chẳng có gì thay đổi.
Hắn thầm cảm thấy thất vọng, chẳng lẽ con nuôi không được tính là khai chi tán diệp?
Có điều cũng chẳng sao cả, hắn còn có thể dùng một ngàn điểm cống hiến đổi công năng cơ sở.
Lệ Lệ thấy hắn không có hành động gì tiếp theo, thúc giục nói: “Anh nói rõ ràng chút đi, chúng ta chạy đi như thế nào đây.”
Trong lòng Trương Minh cũng sốt ruột, ý muốn dùng điểm cống hiến khôi phục đôi tay hoặc là đầu lưỡi của mình, kết quả hoàn toàn tốn công vô ích.
Trừ phi làm người phụ nữ này mang thai thử xem, nếu vẫn không được, thế thì kiếp này hắn đã định sẵn sẽ tàn phế.
Lúc này, trong lòng Trương Minh dâng lên nỗi bi thương vô tận.
Lệ Lệ nhíu mày: “Anh mà còn không nói rõ ràng, thủ lĩnh sẽ về tới đó.”
Lúc này, quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lệ Lệ nhanh chóng đứng dậy, cô ta không lập tức chạy đi mà chậm chạp đi tới trước bàn sách trả cuốn từ điển về chỗ cũ, rồi cầm một quyển sách lên đọc.
Lúc Trịnh Khôn đi vào thì phát hiện cô ta đang đọc sách, ông ta không nói tiếng nào.
Chỉ nghĩ là cô ta cảm thấy nhàm chán mà thôi
Sau khi đi một vòng, Trịnh Khôn lại định đi ra ngoài, nhưng rồi Lệ Lệ không cho: “Thủ lĩnh, tôi có thể đi ra ngoài với ông không? Ở mãi chỗ này chán quá đi mất.”