Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên vào truyện làm nữ chính - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:31:45
Lượt xem: 147

Một ngày mưa thời tiết lạnh, dưới núi lại càng ẩm ướt hơn như hôm nay, những đứa trẻ uống một bát trà gừng để xua tan cái lạnh.

“Thím ơi, ngon lắm ạ”

Tiểu Cố An uống làm chiếc miệng chúm chím đỏ ửng lên, cũng không đưa quên cho cô uống.

Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị mỗi người mang một cái bát sang: “Thím à, trời hôm nay lạnh lắm thím, thím cũng uống đi ạ”

Cái này… Lâm Vãn Thanh nhìn hai bát trà gừng to lớn trước mắt, há hốc mồm với đám trẻ, không biết nên nói lời gì.

Đây là hai bát cực lớn đấy! Cô không thể uống hết được.

Trong khi Lâm Vãn Thanh đang lo lắng thì Cố Hoài An toàn thân ướt sũng mang theo khí lạnh bước vào nhà.

“Chú Cố!”

Bình thường lúc trời tối hẳn Cố Hoài An mới trở về, hôm nay về nhà sớm nên đám trẻ đứa nào cũng hưng phấn. “Sao hôm nay chú về sớm thế?”

Cố Tiểu Nhị vội chạy qua, xoay vòng vòng quanh người anh.

Cố Hoài An lấy từ trong túi quân phục ra chiếc hộp sắt được đóng gói đẹp đẽ, vỗ về cậu nhóc nhỏ bé: “Nhiệm vụ kết thúc sớm, đây là sô cô la của chú Triệu!”

“Oa!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Nhị Tiểu lên tiếng hoan hô, cầm lấy chiếc hộp sắt để cả ba anh em chúng cùng nhau ăn.

Trông thấy lông mày sắc lẹm của Cố Hoài An bị mưa làm cho ướt hết, đôi mắt Lâm Vãn Thanh bỗng sáng bừng, vui vẻ nói: “Phó đoàn trưởng Cố vất vả rồi, uống một bát trà gừng làm ấm người đi”

Nói xong, cô đẩy cái bát trên bàn về phía trước.

Được người đẹp quan tâm, đương nhiên là thấy hạnh phúc rồi.

Khoé môi Cố Hoài An cong lên, cho đến khi thấy hai bát lớn trên bàn là hai bát trà gừng to với mùi thơm cay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-52.html.]

“Hả? Sao lại là hai bát to chứ???”

“Hê hê, cháu với anh trai mỗi người một bát trà gừng đưa cho thím đấy ạ, thím uống không hết nên đưa cho chú đó” Cố Tiểu Nhị nhiều lời cười nói.

Bỗng nhiên nụ cười của phó đoàn trưởng Cố đông cứng lại.

“Ay da, cháo trong nồi chắc cũng nấu xong rồi đó, để tôi đi xem thế nào!”

Lâm Vãn Thanh cảm thấy sống lưng có hơi lạnh lẽo, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, vội vàng tìm cớ chuồn đi.

Để lại ba đứa trẻ cùng Cố Hoài An đứng trợn mắt nhìn nhau trong nhà.

Phó đoàn trưởng Cố mặt lạnh vẫn giữ thể diện uống cạn bát trà gừng.

Sau bữa cơm, đám hạt đậu nhỏ cùng nhau ngủ trưa.

Cố Hoài An đun nước nóng để đi tắm, bỏ quân phục và quần áo ngụy trang vào trong chậu, sau đó bôi xà phòng lên bắt đầu tắm rửa.

Trong nhà có nước suối lấy từ trên núi, rất tiện lợi cho việc nấu cơm và giặt quần áo.

Từ trước đến giờ Cố Hoài An đều tự giặt quần áo, sau khi Lâm Vãn Thanh đến thì cũng không thay đổi gì. Lâm Vãn Thanh thấy anh giặt quần áo trắng sạch tinh tươm rồi, cô chỉ còn việc vắt khô treo lên thôi.

Giặt quần áo vẫn để tự Cố Hoài An giặt, Lâm Vãn Thanh nhàn nhã ngồi trên ghế salon dưới hiện đan áo len. Mùa hè đã qua và trời đã sang thu, cô muốn đan một chiếc áo len cho ba đứa trẻ ở nhà trước khi trời trở lạnh. Khi quần áo đã chất thành đống trước mặt, cô lật xem thì thấy chiếc áo len mà tiểu đậu trong nhà mặc vào mùa thu đều đã bung chỉ và trở nên nhỏ hơn, không còn mặc được nữa.

Vương Mỹ Quyên đội nón lá từ trên núi xuống, gió thổi ồ ạt, khi đi qua sân nhỏ nhà họ Cố, cũng phải dáo dác liếc vào, như thể một mắt của bà ta như sắp rớt ra vậy.

Bà ta trông thấy gì?

Phó đoàn trưởng Cố vậy mà lại ở nhà đích thân tự giặt quần áo! Trong nhà có đứa con gái như thế mà như không có người, chỉ biết ngồi ở hiên nhà nhàn nhã đan áo len sao?!

Sao lại có thể có chuyện này được chứ?!

Vương Mỹ Quyên lại nghĩ đến người đàn ông nhà mình không thể rót nước tương cho bà, trong lòng chua xót nhưng lại có sự tự mãn kiêu ngạo khó tả.

Chua xót là bởi vì không cam, dựa vào đâu mà Lâm Vãn Thanh có thể gả vào nhà phó đoàn trưởng Cố điển trai như thế, mà mình thì không gặp được .

Loading...