Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 571

Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:35:05
Lượt xem: 62

Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, sau khi đã thái xong thịt ba chỉ liền băm nhỏ nấm đã ngâm kỹ, rồi bắt đầu làm nước sốt nấm.

Buổi trưa, bánh nhào bột mì được rán nóng giòn, cùng với hương vị đậm đà của nước sốt nấm, ăn với canh vịt măng chua nhẹ nhàng ngon miệng…

Năm đứa nhỏ đều hét to ăn ngon.

Hôm nay là ngày 13, trên trấn có họp chợ.

Cửa hàng thịt kho của Lưu thị hôm nay cũng khai trương, vừa lúc trùng với dịp nghỉ ngơi của học đường trong tộc nên Tô Mộc Lam cũng chuẩn bị dẫn bọn nhỏ cùng lên trên trấn đi dạo một vòng.

Thứ nhất là để cổ vũ Lưu thị, thứ hai cũng là để cho Cố Vân Khê được đi dạo chợ trong trấn, nhìn thêm nhiều thứ mới mẻ.

Nhưng không đúng dịp chính là học đường của Bạch Mễ Đậu không được nghỉ, vẫn phải đi học bình thường.

"Thật sự là đáng tiếc, Mễ Đậu không thể đi cùng chúng ta." Bạch Trúc Diệp thở dài.

"Lần này không đúng dịp mà thôi, hơn nữa mười lăm cũng bắt đầu kì thi rồi, đệ cũng không có lòng dạ nào mà đi dạo chợ cả." Bạch Mễ Đậu cười nói: "Vừa lúc các tỷ thay đệ đi dạo chợ đi."

"Vậy khi chúng ta trở về sẽ mang về cho đệ hạch đào hổ phách." Bạch Thủy Liễu nói: "Hạch đào có tác dụng bổ não, vừa lúc để cho đệ ăn nhiều một chút."

Hạch đào hổ phách là món ăn của Ngô Ký.

Tô Mộc Lam ở nhà cũng thường xuyên làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ, chỉ là bây giờ chuyện làm đồ ăn đều đã giao hết cho phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị, vì vậy những món ăn mà nàng làm cũng không phải là toàn bộ món ăn được bán ở Ngô Ký.

"Được." Bạch Mễ Đậu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều như hạt ngô: "Vậy đệ đi học đường đây."

Vừa dứt lời thì chạy đi giống như một cơn gió, tìm Bạch Vĩnh Hòa cùng đi học đường.

Bạch Thạch Đường thì vội vàng đánh xe trâu chở mọi người lên trên trấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-571.html.]

Khi lên trên trấn thì ở đó đã vô cùng náo nhiệt.

Dọc đường đi, Cố Vân Khê vẫn luôn nhìn trái ngó phải, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Người bày hàng quán ở trên huyện thành cũng không ít nhưng không náo nhiệt như trên trấn này." Cố Vân Khê tặc lưỡi nói.

"Ngươi ngày thường đi dạo thì phần lớn chỉ là bán đồ ăn đồ chơi, lúc đầu còn sẽ cảm thấy vui vẻ, nhưng thời gian dài khẳng định sẽ cảm thấy nhàm chán, còn ở trên trấn thì cái gì cũng bán." Bạch Lập Hạ cười nói.

"Đúng là như vậy." Cố Vân Khê cười híp mắt: "Nhìn kìa, con gà trống kia nhìn thật là có tinh thần."

"Bên kia còn có con dê con nữa…."

Những con vật này khi Cố Vân Khê ở trong thôn cũng đã gặp qua, nhưng khi đi dạo chợ ở trên trấn thì lại càng cảm thấy mới mẻ hơn một chút, trong đôi mắt của cô bé đều lóe lên ánh sáng phấn khích.

Ba đứa nhỏ Bạch Thủy Liễu cũng vừa cười theo, vừa giới thiệu

cho Cố Vân Khê những đồ vật mà cô bé chưa bao giờ thấy qua.

Bốn đứa nhỏ ngồi trên xe gần như đã hóa thành một đám chim sẻ nhỏ, ríu ra ríu rít nói cười không ngừng.

Nhưng mà trên trấn thì vốn dĩ đã vô cùng náo nhiệt rồi, cũng có rất nhiều trẻ em đi theo người lớn dạo chợ chơi đùa nên bốn đứa nhỏ cũng không tính là quá nổi bật.

Đi thẳng một đường tới cửa hàng thịt kho của Lưu thị.

Quy định khai trương cửa hàng mới ở bên này là lúc chính thức khai trương mới treo biển hiệu lên, có hoạt động bóc vải đỏ phủ trên biển hiệu, nhưng nếu lúc này chỉ là buôn bán thử thì không thể treo biển hiệu, vì vậy trên cửa hàng thịt kho lúc này cũng không treo gì cả.

Nhưng dù vậy thì cửa hàng thịt kho vẫn có rất nhiều người ra vào.

Lúc Tô Mộc Lam đi vào xem xét thì đã thấy ba người Lưu thị cùng với Đinh thị và Trần thị đang bận rộn làm việc.

"Tô tẩu tử đến rồi." Lưu thị lau mồ hôi trên trán, để cho Đinh thị và Trần thị thu xếp trước còn bản thân thì tiến lại nói chuyện với Tô Mộc Lam.

"Nhìn cửa hàng của ngươi cũng vô cùng náo nhiệt, chắc hẳn việc kinh doanh cũng không tệ lắm." Tô Mộc Lam nhìn người đi vào cửa hàng đa phần đều mua một ít đồ vật nên cười nói.

Loading...