Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 827
Cập nhật lúc: 2024-10-22 05:57:33
Lượt xem: 98
Từ chối bây giờ thì chắc không được rồi, nên cứ nhận trước, chờ đến khi Vạn Tân Nguyệt và Lục Cảnh Nghiễn thành thân thì có thể cho thêm của hồi môn, cũng sẽ danh chính ngôn thuận trả lại.
Vạn Bằng Vân thấy Bạch Thạch Đường không từ chối nên trong lòng cũng thấy vui vẻ, sau đó tiếp tục nói chuyện với Bạch Thạch Đường về công việc làm ăn.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ăn cơm trưa ở Lục gia sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi chào tạm biệt rời đi.
Hai người đi xe ngựa cùng nhau đến Linh Lung Các.
"Chủ nhân." Quách chưởng quầy nhìn thấy phu thê Bạch Thạch Đường cùng đến đây thì liền vội vàng chào đón.
"Trần Thượng đâu?" Bạch Thạch Đường hỏi.
"Ở viện phía sau, đang thu dọn đồ vật." Quách chưởng quầy trả lời: "Vốn dĩ hắn muốn đi luôn, còn nói bản thân xin nghỉ đã là quá mức rồi, bây giờ làm sao có thể để chủ nhân tự mình đưa tiễn được, ta phải nghĩ cách giữ lại hắn, nói là sau khi chủ nhân đến thì sẽ tặng cho hắn….
một phần tiền bạc nên lúc này hắn mới đồng ý chờ ở đây."
Bạch Thạch Đường nhìn bốn phía, hạ thấp âm thanh: "Dặn ngươi tìm người thì đã tìm được chưa?"
"Chưởng quầy yên tâm, người đã thu xếp xong rồi, tính toán một chút thì chắc cũng sắp tới rồi." Quách chưởng quầy nói: "Bây giờ chủ nhân có đi gặp luôn không?"
"Trước tiên cứ thông báo cho Trần Thượng để cho hắn đi trước tiệm trà, ta sẽ đến sau."
Quách chưởng quầy nghe theo phân phó của Bạch Thạch Đường, đi về viện phía sau để gọi Trần Thượng.
Tô Mộc Lam nhìn Bạch Thạch Đường và Quách chưởng quầy như vậy, liền giương lông mày lên: "Xem ra là có trò hay để xem rồi?"
"Vậy nàng có muốn cùng nhau đi xem kịch vui hay không?" Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam đã nhìn thấu liền nở nụ cười: "Tay nghề pha trà của tiệm trà kia vô cùng tốt, tuy rằng bánh trái hơi bình thường nhưng vẫn miễn cưỡng ăn được, đến nơi đó nghe ca diễn cũng rất hay, có thể ngồi thử một lần."
Tô Mộc Lam suy nghĩ rồi lắc đầu: "Nếu chàng đã cho người ta hát kịch hay thì chàng cứ đi xem đi, bây giờ thời tiết càng ngày càng ấm hơn, ta phải chuẩn bị thêm quần áo cho bọn nhỏ, nên ta vẫn nên vào trong cửa hàng chọn chút vải dệt thôi."
Vốn dĩ bây giờ là thời điểm mấy đứa nhỏ phát triển chiều cao và vóc dáng, sau mùa xuân thì càng nhổ giò hơn, thấy quần áo mùa thu đã ngắn một đoạn rồi, tuy rằng vào mùa đông cũng đã chuẩn bị một ít quần áo cho mùa xuân, nhưng bởi vì thời gian ngắn nên cũng không làm nhiều lắm, bây giờ cần phải làm thêm hai ba bộ nữa để thay thế mới được.
Hơn nữa, Bạch Thạch Đường hiển nhiên đã chuẩn bị bố cục rồi, để cho hắn tự do phát huy đi không cần phải vì nàng mà bị phân tâm.
"Cũng được." Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam nói như vậy nên liền gật đầu: "Vậy ta đi một lúc rồi sẽ trở về."
"Ừm." Tô Mộc Lam nói: "Sau khi chọn xong vật liệu thì ta sẽ đi viện phía sau xem Trúc Diệp một chút, nếu chàng trở về mà không tìm thấy ta trong cửa hàng thì cứ đến viện phía sau tìm là được."
Bạch Trúc Diệp gần đây vẫn luôn ở chỗ của Tần ma ma, đã nửa tháng không về nhà rồi, nên khi Tô Mộc Lam lên huyện thành cũng đã chuẩn bị một ít đồ vật, một lúc nữa sẽ cầm sang cho cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-827.html.]
"Được." Bạch Thạch Đường cười gọi tiểu nhị tới dẫn Tô Mộc Lam đi chọn vải dệt, còn bản thân thì thu lại ý cười trên mặt, chắp tay ra sau lưng, đi về phía tiệm trà Thanh Phong cách đó không xa.
Lúc này đang ở buổi chiều, mặc dù vẫn còn là mùa đông nhưng sau khi lập xuân thì tiết trời đã ấm áp hơn rất nhiều, lúc này ánh nắng mặt trời ấm áp, gió mát thổi qua mặt, lại có không khí vui sướng của năm mới nên ở tiệm trà Thanh Phong cũng hơi náo nhiệt.
Các đào hát trang điểm đậm đang diễn ca ở trên đài, khách hàng đã ngồi đầy ở sảnh tầng một, thỉnh thoảng cũng ủng hộ vỗ tay, tiểu nhị của tiệm trà bưng nước và bánh trái xuyên qua các bàn, vô cùng tinh ý rót thêm khi thấy chén trà của một vị khách đã hết một nửa, đưa cho khách quen hay đến một đĩa nhỏ có hạt dưa và đậu phộng.
Còn so sánh với lầu một náo nhiệt thì các phòng trà ở lầu hai lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì muốn ngồi phòng trà thì phải chi tiêu ít nhất một trăm đồng tiền nên người trên lầu hai cũng không nhiều lắm, thời gian này chủ yếu là trống không, chỉ có một hai phòng đang có khách, nhưng không phải là tới nghe kịch uống trà mà là đến thương lượng sự việc.
Tiểu nhị trong tiệm hiểu được những người này không thích người bên ngoài nghe được chuyện gì nên chỉ bưng trà và đồ ăn nhẹ lên trên, sau đó sẽ không tới gần nữa, cho nên lầu hai bây giờ không có bóng dáng của tiểu nhị nào cả, càng có vẻ im lặng hơn.
Một bóng dáng cao gầy mặc áo xanh nhìn xung quanh một lần, từ viện phía sau của tiệm trà đi ra, trực tiếp đi lên cầu thang tầng hai, lại nhìn trái phải một lần rồi mới đi nhanh vào trong phòng và vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng trà có một nam tử cũng có thân hình gầy gò, đang mở cửa sổ và hứng thú quan sát mấy đào hát có thân hình yểu điệu ở bên dưới, tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn.
"Sao lại mở cửa sổ ra vậy, sợ rằng người khác không thấy ngươi ở đây sao?" Sắc mặt của Trần Thượng âm u, vươn tay đóng lại cửa sổ.
Âm thanh du dương lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài, trở nên xa xăm hơn, giống như cách xa ở thế hệ trước.
"Sợ cái gì, chuyện này đã làm xong rồi, cho dù hắn biết được thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, còn có thể làm gì được nữa?" Quách Thủy Sinh dừng lại ngón tay đang gõ nhịp, lại rót một chén trà cho Trần Thượng và cười ha ha.
Trần Thượng thấy bộ dạng Quách Thủy Sinh không thèm để ý thì hừ lạnh một tiếng, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Thấy dáng vẻ này của Trần Thượng thì đáy mắt của Quách Thủy Sinh hiện lên tia sáng không kiên nhẫn, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười: "Lại nói tiếp, khi nào thì ngươi chuẩn bị xuất phát."
"Mấy ngày nay ta phải xin từ chức, vốn dĩ sáng nay sẽ đi rồi nhưng Quách chưởng quầy kia lại ngăn cản không cho đi, còn nói là buổi chiều Bạch Thạch Đường muốn đến đưa tiễn, nói là thấy ta là đứa con hiếu thuận nên muốn thưởng thêm mười lượng bạc, cho ta trở về chăm sóc lão nương ở nhà."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thượng trầm giọng nói: "Ta vốn cũng không coi mười lượng bạc này ra gì nhưng dù sao đã nói đến mức này rồi thì cũng không thể không đợi đến buổi chiều để gặp Bạch Thạch Đường một lần, miễn cho hắn nổi lên nghi ngờ."
Quách Thủy Sinh nghe vậy liền bắt đầu gãi lỗ tai: "Nói mấy thứ lộn xộn lung tung gì vậy, ta đang hỏi là ngươi bao giờ thì đi Hàng Châu?"
"Còn nữa, chuyện xin từ chức là làm gì vậy, đang êm đẹp thì xin từ chức làm cái gì, nếu ngươi rời khỏi Linh Lung Các thì ai sẽ đi Hàng Châu để mua hàng nữa? Ta nói với ngươi là lần này đã có người mua tìm ta nói giá tốt rồi, so với lúc trước còn cao hơn một chút đấy, có thể kiếm thêm hai phần tiền nữa…."
"Ta khi nào nói muốn đi Hàng Châu?" Trần Thượng cũng hơi ngạc nhiên: "Không phải nói rằng chuyện này chỉ làm một lần thôi sao, sao ngươi còn tìm thêm người mua?"
Trần Thượng nói xong, sắc mặt cũng trầm xuống: "Không phải là ngươi đã ký hết cả chứng từ rồi chứ."
"Tất nhiên rồi, đối phương ra giá cao như vậy, yêu cầu duy nhất chính là phải ký tên, nhưng mà ký chứng từ xong thì đối phương sẽ cho tiền cọc luôn, đây chính là một món lớn đấy…." Quách Thủy Sinh cười ha ha không ngừng: "Nếu kiếm được đống tiền này đến tay thì lúc sau có thể mua nhà cửa ruộng đất, sau này không cần phải nhìn sắc mặt củba người khác để làm việc nữa…."
"Ta nói cho ngươi biết, lần này đi Hàng Châu thì ngươi đi cũng được, không đi thì cũng phải đi, nếu bây giờ ngươi bỏ gánh không làm thì đến lúc không giao được tơ sống ra sẽ phải bồi thường gấp đôi tiền đặt cọc đấy."
"Nếu phải bồi thường thì cũng là ngươi phải chịu!" Trần Thượng cắn chặt răng: "Thật sự là rớt mắt trong tiền rồi, việc làm ăn gì cũng dám nhận sao? Cũng không nhìn xem bản thân có bụng lớn để chứa đủ nhiều lương thực như vậy hay không?"