Xuyên về cổ đại làm tiểu cô nương lợi hại - Chương 323
Cập nhật lúc: 2024-05-25 18:14:17
Lượt xem: 229
Đã quá nhiều năm Cẩm Thực Đường chưa từng đạt được tư cách này, không khí trong phòng bếp cũng không tốt, sư phụ hắn cũng rất muộn phiền. Bây giờ thì hay rồi, tửu lâu nhà bọn họ đã có sự chuyển mình mới.
Lê Tường cũng không biết trong lòng mình có cảm thụ gì. Chỉ biết rằng, nàng không hề hưng phấn như Yến Túc.
Những món ăn được ngưng tụ từ trí tuệ truyền thừa của biết bao đời tổ tiên dĩ nhiên sẽ được khẳng định trong đại hội thử đồ ăn, nàng đã có dự kiến từ trước về thắng lợi này rồi.
Chờ tới ngày mồng tám tháng chạp nàng lại đến giúp đỡ làm chút cháo mồng 8 tháng chạp, còn những chuyện sau đó nàng không cần lo lắng nữa.
“Xin hỏi, ngài chính là Lê cô nương đầu bếp của Cẩm Thực Đường tham gia đại hội lần này?”
Lê Tường quay đầu lại nhìn, người vừa hỏi nàng có vài phần quen mắt, dường như là một trong những người tiếp đãi của Đông Hoa lúc trước.
“Ngươi là…?”
“Tam chưởng quầy, vị này chính là nhị chưởng quầy Đông Hoa lâu.”
Người nọ cười cười gật đầu nói: “Tiểu huynh đệ nói không sai, đúng là tại hạ. Lê cô nương, chủ nhân nhà ta muốn mời ngài qua nói chuyện mấy câu, không biết chúng ta có vinh hạnh được mời ngài lên lầu một hay không?”
Lê Tường không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay.
Vị này mời nàng tới nói chuyện, nhưng hai người bọn họ có thể nói chuyện gì ngoài chuyện đào góc tường nhà người ta?
Nàng đã ký khế ước với Cẩm Thực Đường, hiển nhiên sẽ không muốn lẫn lộn với Đông Hoa lâu nữa.
Thêm nữa, bây giờ nàng chỉ muốn về nhà, sửa sang lại cửa hàng nhà mình thôi.
“Ta chỉ là tam chưởng quầy Cẩm Thực Đường. Nếu chủ nhân các ngươi muốn trao đổi chuyện gì vậy bảo hắn đi tìm Vu gia gia nói đi. Yến Túc, chúng ta đi thôi!”
Nhị chưởng quầy Đông Hoa: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-323.html.]
Lại có người không biết điều như thế!
Đông Hoa lâu có địa vị số một số hai trong giới ẩm thực thành An Lăng, trong lòng Lê Tường cũng hiểu rõ chuyện này.
Thế nhưng nếu ngay lúc này, nàng trực tiếp đi gặp đối phương, lại ở trước mặt biết bao người trong giới ẩm thực đang có mặt tại phòng bếp kia, nhất định sẽ truyền ra rất nhiều tin đồn nhảm nhí. Suy đi tính lại, nàng không đi là tốt nhất.
Ngần ấy năm lăn lộn trong giới này, Vu lão gia tử cũng không phải ăn chay, nàng có tin tưởng lão sẽ giải quyết ổn thoả chút chuyện nhỏ này.
Lê Tường và Yến Túc ngồi trên xe ngựa của Cẩm Thực Đường đợi chừng ba mươi phút thời gian, lúc này các vị lão bản mới lục tục đi ra.
Sau khi trở lại Cẩm Thực Đường, Vu lão gia chuẩn bị tổ chức một yến hội chúc mừng, nhưng đương nhiên là Lê Tường không thể ở lại.
Bởi vì chân nàng bị thương cho nên trong nhà đã vài ngày chỉ bán mỗi mấy món làm từ bột mì, hôm nay lại tới tham gia đại hội thử đồ ăn, trì hoãn thêm nửa ngày nữa, nàng không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây được.
Suy cho cùng, ăn một bữa yến tiệc, đâu có quan trọng bằng nhà mình kiếm tiền.
Vì thế nàng chào hỏi vài câu với Vu lão gia tử xong đã trực tiếp trở về cửa hàng nhà mình. Nhưng vừa bước vào cửa, nàng đã nghe được thanh âm biểu tỷ hung hăng mắng huynh đệ Bạch gia cách vách kia là đồ không có lương tâm.
“Làm sao vậy? Cách vách làm sao vậy?”
Vừa nghe thanh âm của Lê Tường, Quan Thúy Nhi lập tức cảm thấy như có người tâm phúc, nàng ấy kéo nàng vào cửa hàng bắt đầu oán giận.
“Nửa canh giờ trước Bạch lão nhị cách vách qua đây một chuyến, nói là về sau bọn họ không đặt hàng thịt hầm nhà chúng ta nữa. Phụ thân ta ra ngoài hỏi thăm mới biết, hoá ra là phố Bắc bên kia vừa mở một cửa hàng món thịt hầm, nghe nói bọn họ bán giá rẻ hơn chúng ta rất nhiều.”
“Phố Bắc? Mới mở một nhà? Là nhà ai mở vậy?”
Quan Thúy Nhi lắc đầu.
“Ông chủ họ Tống, chúng ta không quen biết. Biểu muội ngươi đến xem, đây là món thịt hầm ở cửa hàng bên đó.”