Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:49:27
Lượt xem: 9
Ngựa con được sinh ra cũng coi như thuận lợi. Có lẽ do mấy ngày này ăn đồ ăn có chứa linh khí, trạng thái của ngựa mẹ rất tốt, sau khi Tiểu Thảo đến không lâu, ngựa mẹ đã tự mình thuận lợi sinh hạ một con ngựa con lông tóc cả người đều có màu đỏ đậm. Sau khi Vương thú y đi vào, kiểm tra thân thể cho ngựa mẹ và ngựa con, kết luận trạng thái hai mẹ con đều không tồi thì rời đi.
Hoắc Toàn Phong chen vào trong đám người, tò mò nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa xấu hoắc, ngay cả đứng cũng không vững kia, sau đó ghét bỏ quay đầu tránh ra. Chính vì nó lại sợ tình thương của chủ nhân đối với mình sẽ phải chia sẽ với gia hỏa xấu xí này, cho nên đành ngoan ngoãn ở một bên chờ, cứ như là hai bản với thường ngày. Ngay cả khi Tiểu Thảo cho ngựa con uống một giọt nước linh thạch, nó cũng không có đi giành ăn.
Ngựa con có huyết thống không tồi, ở trại nuôi ngựa suốt một mùa đông, có nước linh thạch giúp nó tạo nền tảng, tương lai tiểu gia hỏa nhất định không thua kém con ngựa Tuyết Ngân! Dư Tiểu Thảo nhìn ra trong đàn ngựa hoang, còn có mấy con ngựa mẹ đang mang thai, bèn đặc biệt sắp xếp một nhân viên chăn nuôi có kinh nghiệm tới chăm sóc những con ngựa mẹ và ngựa con tương lai sẽ sinh ra. Tất cả bọn chúng đều là hy vọng của trại nuôi ngựa! Nàng không tin, ngựa con từ nhỏ đã sinh ra rồi trưởng thành ở trong hoàn cảnh yên ổn thoải mái như trại nuôi ngựa, tương lai sẽ nỡ rời khỏi “Gia viên” của mình được?
Đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa cho đàn ngựa hoang, thời gian đã âm thầm tới gần tháng Chạp. Thừa dịp thời tiết tốt, Dư Tiểu Thảo mang theo mấy nha hoàn, lục tục thu thập hành lý, chuẩn bị lên đường về kinh.
Trong lúc đó, trại nuôi ngựa đã bắt được mấy tên gian tế chà trộn vào muốn hạ độc nguồn nước, sau khi trải qua thẩm vấn, xác nhận bọn họ đến từ bộ lạc Thổ Cáp Nhĩ1, là trò do người huynh đệ não tàn của Tiêu Vinh kia làm ra.
Lão hổ không phát uy, ngươi cho ta là HelloKitty! Chu Tuấn Dương tức giận bừng bừng, xách theo mấy tên gian tế này, mang theo một đội binh tướng của Hỏa khí doanh, xông vào mọi nẻo đường, tập kích Thổ Cáp Nhĩ vào ban đêm, đốt cháy toàn bộ đồ tiếp tế cho mùa đông của bọn họ. Hơn nữa còn treo thật cao đầu của mấy tên gian tế lên trên cột cờ ngay cửa doanh trướng của bọn họ. Đối với những gia hỏa dã tâm bừng bừng như thế này, nhất định phải cho hắn một trưởng thật mạnh, nếu không hắn không thể nhớ kĩ!
Các dũng sĩ của bộ lạc Thổ Cáp Nhĩ lúc đó mới nhận ra những khẩu s.ú.n.g phun ra tia lửa kia có thể lấy đi sinh mệnh của bọn họ. Chờ sau khi thất bại thảm hại, bọn họ mới chân chính ý thức được bộ lạc bên ta và quân đội Đại Minh chênh lệch đến nhường nào. Người ta không động đến ngươi, không có nghĩa kiêng kỵ ngươi, mà là căn bản không đặt đám bọ chó nhỏ như bọn họ vào trong mắt.
Trong trời đông giá rét, những dân tộc du mục ở quan ngoại giống như bọn họ muốn có được một chút đồ ăn và một số đồ tiếp tế thiết yếu, thật khó càng thêm khó. Lương thảo dự trữ đã bị đốt cháy hơn phân nửa, đại biểu cho rất nhiều người của bộ lạc Thổ Cáp Nhĩ phải chịu đói hơn nửa mùa đông giá rét. Lại cộng thêm thủ lĩnh mới nhậm chức ngu ngốc bạo ngược, khiến cho quan tướng cấp thấp và bá tánh bộ lạc phía dưới có tâm lý mâu thuẫn, hết sức hoài niệm Đại vương Tiêu Vinh anh minh trước kia!
Tiêu Vinh dưỡng thương trong biệt viện ở ngoài trại nuôi ngựa, sớm đã mang theo hai tâm phúc trung thành và tận tâm, lén quay về bên trong bộ tộc, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đoạt lại đại quyền. Hắn ta thừa dịp tên đệ đệ ngu xuẩn kia của mình muốn lấy trứng chọi đá, cứng đối cứng với Hỏa khí doanh của Dương Quận vương, nhân cơ hội lúc nhóm thủ hạ binh tướng mâu thuẫn kịch liệt, bèn tập hợp một đội ngũ trung thành với mình, nhanh chóng bắt được bào đệ và đám quân sĩ phản đồ kia chỉ trong một lần, giành lại quyền nắm giữ Thổ Cáp Nhĩ trong tay.
Lúc này, trong bộ lạc đã gặp phải nguy cơ thiếu lương nghiêm trọng. Tiêu Vinh triệu tập các tướng lĩnh trong bộ tộc, công khai biểu đạt tâm ý muốn quy phục Đại Minh, vì các con dân tranh thủ hy vọng sống sót của mình. Mặc dù có một số tướng lĩnh phản đối, nhưng đại đa số người đều sôi nổi bỏ phiếu tán đồng sau khi nghe hắn ta bình tĩnh phân tích nguy cơ tồn vong của bộ tộc.
Tiêu Vinh biểu đạt thành ý quy phục của mình với Dương Quận vương. Chu Tuấn Dương cho người ra roi thúc ngựa truyền tin tức về trong kinh, Hoàng Thượng cũng nhanh chóng phái quan đàm phán đến, ký kết hiệp nghị cùng với Thổ Cáp Nhĩ. Thổ Cáp Nhĩ cúi đầu xưng thần với Đại Minh, mỗi năm đều phải tiến cống. Đại Minh cũng cho Thổ Cáp Nhĩ vay đủ số lương thực, hơn nữa giữa hai tộc người cũng mở ra chợ chung, tiến hành lui tới trao đổi thương mại hữu hảo...
Nhưng những chuyện này đều không thể ảnh hưởng tới tâm tình nôn nóng muốn về nhà của Tiểu Thảo. Năm nay, nàng nên trở về thôn Đông Sơn ăn Tết? Hay là đưa người nhà đến Kinh thành ăn Tết? Có chút rối rắm nhỏ, nàng vẫn muốn trở về sớm một chút, trưng cầu ý kiến của cha mẹ.
Trong nội tâm của Chu Tuấn Dương mỗi ngày đều ngóng trông tuyết rơi, bão tuyết cũng được, có thể chặn bọn họ ở quan ngoại không thể quay về mới tốt. Cứ như vậy, hắn có thể cùng tiểu nha đầu ăn Tết chỉ có hai người cùng nhau! Đương nhiên, nếu có thể đóng gói Tô tổng quản chướng mắt kia ném trở về, lại càng tốt!
Đáng tiếc, thời tiết lại không như hắn mong muốn. Từ sau khi bước vào tháng Mười một gần như đều là ngày nắng, hắn tìm đủ loại lý do kéo dài thời gian trở về, cũng không thể kéo đến một trận bão tuyết như hắn chờ đợi.
Người sáng suốt như Tô Nhiên đã sớm nhìn thấu quỷ kế của hắn. Cho dù Tô Nhiên cũng muốn cùng nha đầu Tiểu Thảo trải qua một cái Tết Âm Lịch vô cùng náo nhiệt, nhưng hắn lại không muốn để cho thằng nhãi con Chu Tuấn Dương kia được như ý. Trong lúc Chu Tuấn Dương còn muốn tiếp tục tìm cớ kéo chân Tiểu Thảo không cho nàng trở về, Tô Nhiên một câu đánh c.h.ế.t tâm tư của hắn: “Nếu Dương Quận vương thật sự bận đến không thể thoát thân, ta có thể đứng ra, hộ tống nha đầu Tiểu Thảo hồi kinh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-600.html.]
Chu Tuấn Dương bị Tô Đại tổng quản làm cho tức chết: Lão thái giám này! Y tuyệt đối cố ý!! Cố ý không hòa hợp với hắn, cố ý hủy đi kế sách của hắn, cố ý xúi giục tiểu nha đầu tăng tốc hồi kinh! Càng khiến cho hắn tức giận hơn chính là, khi Tô tổng quản nói ra những lời này, tiểu nha đầu còn liên tục gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Nàng cứ như vậy muốn bỏ hắn lại, đi theo tên Tô Nhiên đẹp mã kia sao?
Rơi vào đường cùng, hạ tuần tháng Mười một, dưới sự thúc giục của Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương không thể không khởi hành hồi kinh. Hành lý khi trở về nhiều thêm mấy xe da lông trân quý. Đương nhiên, quý giá nhất vẫn là vài gốc dược liệu quý báu trong hòm thuốc của Tiểu Thảo!
Khi vừa bước vào tháng Chạp, Tiểu Thảo cuối cùng cũng về tới Kinh thành. Trong gió tuyết, vợ chồng Phòng Tử Trấn nhận được tin tức đã tới đây, ở lại trong Đình Thập Lí ở ngoại ô Kinh thành nghênh đón con gái trở về.
“Cha nuôi, mẹ nuôi! Trời lạnh như vậy, còn bắt các người phải ra khỏi kinh đón con!” Dư Tiểu Thảo xuống xe, liền nhào vào trong lòng n.g.ự.c Phòng phu nhân. Lăn lộn ở bên ngoài gần hai tháng, càng đến gần Kinh thành, Tiểu Thảo càng hoài niệm hết thảy trong kinh, nhớ nhung người thân trong kinh. Cha nuôi mẹ nuôi tới đón nàng, khiến nàng vừa hạnh phúc vừa cảm động- nàng cũng có người nhớ mong!
Phòng phu nhân cẩn thận đánh giá con gái nuôi một vòng, thấy nàng da dẻ hồng hào, trên mặt còn giống như nhiều thêm chút thịt, nhéo tới xúc cảm càng thoải mái hơn. Đỡ tiểu nha đầu đứng thẳng, phát hiện trong khoảng thời gian này dường như nàng cao lên, đường cong thân thể cũng dần dần hiện ra, cả người như đóa hoa nở rộ, càng ngày càng kiều diễm.
Bà yên lòng, cười nói: “Cha nuôi con đó, mới vừa vào tháng Chạp đã không ngừng đi hỏi thăm ngày các con về; mấy ngày trước biết được trong hai ngày nay các con sẽ trở về từ chỗ Tĩnh vương, liền đứng ngồi không yên, mỗi ngày đều chạy đến bên này. Cho dù sáng sớm hôm nay tuyết rơi, cũng không ngăn cản được bước chân của ông ấy. Ta lặng lẽ tính toán, chắc là hôm nay các con sẽ về đến, cho nên cũng đi theo lại đây nhìn xem. Thật đúng là có thể chờ được con về, hai mẹ con ta còn không phải tâm linh tương thông sao?”
Dư Tiểu Thảo ôm cánh tay mẹ nuôi, lắc đi lắc lại, yêu kiều hỏi: “Chỉ có cha nuôi nhớ con thôi sao? Chẳng lẽ mẹ nuôi không nhớ thương con gái ư?”
“Làm sao không nhớ thương được chứ? Từ lúc con vừa rời khỏi Kinh thành, nàng ấy đã bắt đầu nhắc mãi bên tai ta: Thảo Nhi chỉ là một nữ hài tử, có thể thích ứng với cuộc sống ở quan ngoại không? Bây giờ Thảo Nhi đã đến trại nuôi ngựa ở quan ngoại chưa? Thảo Nhi có thể bị ngựa bắt nạt hay không? Khi nào Thảo Nhi mới trở về? Thảo nhi cũng nên trở lại rồi chứ? Sao lại đi lâu như vậy? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... Nói đến mỗi ngày ta đều đầu váng mắt hoa, ngay cả tiểu đệ đệ kia của con cũng học theo nhắc mãi khi nào tỷ tỷ mới trở lại!” Phòng Tử Trấn xoa xoa mái tóc đen bóng mềm mại của con gái, bắt chước dáng vẻ bất đắc dĩ, tố cáo vợ mình.
DTV
Chu Tuấn Dương canh giữ ở một bên, chờ một nhà ba người đoàn tụ xong, mới đi lên chào hỏi hai vị bố mẹ vợ tương lai này, cuối cùng lại đổi lấy một ánh mắt không thích, xem thường của Phòng tướng quân- đều tại hắn, lôi con gái đến nơi xa xôi như quan ngoại, đi giúp hắn xây trại nuôi ngựa gì đó. Một nữ hài tử, phải ở trong hoàn cảnh ác liệt như quan ngoại, giúp hắn xử lý trại nuôi ngựa, vừa nghĩ cũng đã thấy mệt!!
Phòng Tử Trấn trực tiếp làm lơ người làm Quận vương như Chu Tuấn Dương, nhiệt tình tiếp đón Tô tổng quản, hơn nữa còn cảm tạ y đã chăm sóc giúp con gái ngoan của bọn họ. Chu Tuấn Dương: Rõ ràng là gia chăm sóc tiểu nha đầu, có được không, có chuyện gì liên quan đến tên thái giám c.h.ế.t bầm kia?
“Muốn ôn chuyện, trở lại trong kinh rồi nói cũng muộn. Ở đây vừa gió lại vừa tuyết, đừng để khuê nữ nhà ta lạnh ốm mất!” Phòng phu nhân lôi kéo tay Tiểu Thảo, lên xe ngựa của nàng. Sau khi vào xe ngựa, thấy bên trong rất rộng rãi, hơn nữa còn được trang bị tương đối đầy đủ, trải thảm da lông, còn có đệm gối dựa ngồi cũng thoải mái. Lại thêm có chậu than ở góc xe ngựa khiến cho bên trong vô cùng ấm áp dễ chịu, lúc này Phòng phu nhân mới yên tâm.
Tiểu Thảo rúc vào bên người mẹ nuôi, hai mẹ con ríu rít kể chuyện. Phòng phu nhân nói cho nàng một tin tức tốt: “Cha mẹ con biết con nhận công việc đi quan ngoại, đoán chắc phải vào tháng chạp mới có thể trở về. Bọn họ không đành lòng con ngựa xe mệt nhọc, còn phải chạy về Đường Cổ bên kia, cho nên đã quyết định hạ tuần tháng Chạp sẽ mang theo cả nhà tới Kinh thành.”
“Cha mẹ con muốn tới Kinh thành ăn Tết ư?! Vậy công việc làm ăn bên Đường Cổ phải làm sao bây giờ?” Trong thôn trang ở Đường Cổ có hơn một nghìn mẫu lều lớn rau củ. Ngày thường, đều do cha và đại ca quản lý, bọn họ có thể rời khỏi sao?
Phòng phu nhân vỗ vỗ tay con gái, nói: “Quản sự thôn trang làm cái gì để ăn không biết? Đất đai, lều lớn nhiều như vậy, nếu đều tự tay chủ nhà làm lấy, còn phải thuê quản sự làm cái gì? Con đó, tuổi còn nhỏ, nhưng lại thích nhọc lòng. Lều lớn rau củ của nhà con cũng không phải trồng năm đầu tiên ở Đường Cổ, thôn trang nhiều người có kinh nghiệm như vậy, cha mẹ con chỉ rời khỏi hơn một tháng, có thể xảy ra cái gì được chứ?”
“Cũng đúng! Phụ trách rau củ trong lều lớn đều là Đinh quản sự, nhìn thì trẻ tuổi nhưng lại rất có năng lực! Giờ cũng đúng lúc nên khảo nghiệm y, nếu không được, vẫn nên thay quản sự mới sớm một chút, không thể để cha con và đại ca phải mệt muốn chết!” Dư Tiểu Thảo dùng sức vỗ vỗ đầu nhỏ của mình.
Phòng phu nhân chỉ chỉ trán nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Đã chạy nhiều ngày như vậy, hẳn rất mệt mỏi đúng không? Dựa vào trên người ta ngủ một lát, đợi tới nơi ta gọi con! Trở về phủ Tướng quân với mẹ trước, tiểu đệ con đã sớm la hét nói nhớ tỷ tỷ. Con còn không trở lại, nó sắp muốn đại náo thiên cung rồi!” “Tiểu đệ” trong miệng bà đương nhiên chính là con ruột bà tự mình sinh ra, năm nay chỉ mới hơn ba tuổi- bạn nhỏ Phòng Hạo Lân.