Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 669

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:28:57
Lượt xem: 4

N hưng mà vì chuyện thi cử còn liên quan đến con đường làm quan sau này, nên việc gian lận trong thi cử có cấm cũng không cấm hết được. Nghe nói, có câu chuyện cười rằng thí sinh nhà trung lưu nào đó ở tiền triều dùng “Bồ câu đưa thư” để gian lận. Thí sinh đó nuôi một con bồ câu trong nhà, buổi tối ngày nào cũng bay vào phòng trọ, thí sinh viết đề thi rất nhỏ, buộc vào chân bồ câu để nó mang về. Trong nhà đã có người trả lời thay chờ sẵn, sau đó để bồ câu mang đáp án về trường thi. Bởi vì bồ câu không thể mang đồ quá nặng nên cả hai mặt giấy đều viết đáp án, sợ thí sinh không nhìn thấy nên ở mặt trước còn ghi chú “Mặt sau còn nữa”. Kết quả thí sinh kia chép luôn cả câu đó vào, cuối cùng bị giám khảo phát hiện ra khi chấm bài...

Câu chuyện này có thật hay không không thể xác định được nhưng nó lại khiến không ít thí sinh nuôi chim bồ câu. Những binh lính canh phòng thí sinh gian lận buổi tối tăng cường cảnh giác, còn chuẩn bị sẵn cung tên, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào, thấy chim là bắn. Nghe nói còn có cả thư tình khuê tú viết cho tình lang của mình nữa!

Chín ngày thi nhanh chóng trôi qua, Tiểu Thạch Đầu đi ra từ trường thi, người gầy đi thấy rõ nhưng lại rất có tinh thần. Người đến trường thi đón cậu chỉ có anh rể Trang Tiểu Mạc và gã sai vặt của hắn. Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc trong phút chốc sau đó nhanh chóng hiểu ra.

Trang Tiểu Mạc nhận lấy giỏ thi trong tay cậu, cười nói: “Hôm nay mười lăm, là ngày nhị tỷ đệ nhận quà cưới. Muội ấy vốn muốn tự đến đón đệ nhưng bị người nhà ngăn cản. Mẹ nuôi muội ấy nói: Ngày nhận quà cưới mà lại không có nhân vật chính thì còn làm ăn gì nữa? Mấy tỷ muội tốt của muội ấy cũng cần muội ấy tiếp đón! Có không ít người đến tặng quà cưới cho muội ấy, thân phận cũng rất dọa người, cả nhà loạn hết cả lên. Đại tỷ đệ căn chuẩn thời gian bảo ta đến đây đón đệ, nhân tiện giải thích cho đệ."

Trang Tiểu Mạc không hỏi em vợ thi thế nào. Hắn cảm thấy có sư phụ như Viên đại nho dẫn dắt, em vợ thiên phú cực cao, thi không tốt mới là lạ!

“Chúng ta mau về thôi! Xem xem có thể giúp được gì không!” Ba ngày sau nhị tỷ xuất giá, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn cảm thấy hơi mâu thuẫn và xót xa. Nhị tỷ sắp trở thành con nhà người ta rồi, còn có gia đình của riêng mình, không thể giống như trước đây chỉ cần lúc nào cậu xuất hiện nàng sẽ vây quanh cậu. Chờ đến khi chị có con, người làm em trai như cậu chắc sẽ bị vứt ra sau đầu!

Nghĩ lại thì cậu lại hơi xấu hổ! Cậu muốn thi đỗ Tiến sĩ, tương lai phải làm quan, mà bây giờ vẫn giống như trẻ con, không muốn rời xa chị gái mình. Thậm chí cậu còn có tâm tư tranh cưng chiều với cháu ngoại tương lai, đây là hành động của một Giải nguyên trẻ tuổi thiên phú hơn người nên làm sao? Tiểu Thạch Đầu bước vào viện của mình từ cửa hông, rửa sạch mặt mày, thay bộ quần áo mới nhanh chóng đến giúp người nhà tiếp khách.

Hôm nay người đến tặng quà cưới không hề ít, tuy Hoàng hậu không rời cung nhưng vẫn phái cung nữ thiếp thân đến tặng một khối ngọc dương chi hình nấm linh chi, ở giữa nạm một viên phỉ thúy to bằng hạt lạc, có ý “Vừa lòng đẹp ý, sớm sinh quý tử”.

DTV

Thái trưởng công chúa tuổi đã cao cũng tự mình đến Dư phủ, tặng một khối ngọc như ý màu mực được điêu khắc thành hình bông hoa, tơ vàng buộc thành hình kết đồng tâm, tỏ ý đồng tâm vĩnh viễn.

Phu nhân và Thế tử phu nhân Định Viễn hầu cũng tặng lễ vật quý giá. Một cái là sản phẩm của Trân Bảo các, kim cương được đính ở phía trên ánh lên ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Một cái là sản phẩm của Trí Ngọc trai, phỉ thúy đỏ, màu sắc tươi sáng diễm lệ, vô cùng bắt mắt. Cũng khó trách sao mẹ chồng nàng dâu Định Viễn Hầu lại tặng của hồi môn quý giá như vậy. Nếu như không có sự giúp đỡ của Tiểu Thảo, phủ Định Viễn hầu rất có khả năng tuyệt hậu, nào có được một đám củ cải nhỏ đáng yêu trong nhà như bây giờ?

Sau khi Thế tử phu nhân Định Viễn hầu sinh con trai trưởng, bốn năm mang thai ba lần, trong đó còn có một cặp trai gái sinh đôi. Định Viễn hầu đi ra ngoài rất hãnh diện, tâm trạng phơi phới. Phu nhân Định Viễn hầu được ôm cháu trai cháu gái, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tâm trạng, khí sắc khác một trời một vực so với trước đây. Bản thân bà ấy cũng chú trọng việc bảo dưỡng da, dược thiện đã đặt sẵn trong Dược thiện phường mỗi ngày đều được đưa đến phủ đúng giờ. Bà ấy nói bà ấy phải giữ sức khỏe thật tốt, một mình con dâu không thể chăm lo hết cho năm đứa nhỏ, cần bà ấy giúp đỡ. Bà ấy muốn nhìn đám cháu nhỏ lớn lên, cưới vợ sinh con gả chồng, đến lúc đó có khi còn có thể ôm chắt trai nữa!

Phu nhân Định Viễn hầu vẫn luôn tìm cơ hội để tỏ lòng biết ơn với đại ân nhân của nhà mình. Nhưng Tiểu Thảo đã sớm bị Dương Quận vương “Dán mác”, mà Dương Quận vương công quân to lớn, nay đã được phong làm Húc vương. Vì sợ bị người khác buộc tội kéo bè kết cánh nên ngoài việc ngẫu nhiên gặp gỡ ra bà ấy cũng không dám tiếp xúc nhiều với nàng. Hiện tại nhân dịp nàng thành thân, đương nhiên phải tận dụng thời cơ thật tốt.

Con gái của phu nhân Định Viễn hầu, bạn tốt của Tiểu Thảo, Hạ Uyển Ngưng cũng đến. Nàng ta mới ở cữ không lâu, cả người đ ẫy đà hơn mấy phần, cũng thêm phần dịu dàng của một người mẹ. Hạ Uyển Ngưng cũng tặng một bộ trang sức đội đầu, phía trên nạm thạch anh hồng, kiểu dáng độc đáo sinh động, đây cũng là sản phẩm của Trân Bảo các.

Tuy rằng ở thời hiện đại giá trị của thạch anh không cao, nhưng ở đây nó lại là hàng ngoại. Vật càng hiếm càng quý, thạch anh trong suốt sáng bóng, màu sắc tươi sáng đa dạng khiến các tiểu cô nương yêu thích. Một cái trâm cài bằng thạch anh đỏ của Trân Bảo các giá không tám trăm thì cũng một nghìn lượng bạc. Huống hồ là một bộ trang sức đầy đủ?

Một chị em tốt khác của Tiểu Thảo, Viên Tuyết Diễm, tin vào cách nói mê tín người cổ đại mang thai không thể gặp cô dâu nên không đến tham gia. Nhưng nàng ấy cũng tặng Tiểu Thảo một bộ trang sức làm từ hồng bảo thạch, trị giá mấy nghìn lượng bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-669.html.]

Đầu mùa xuân năm ngoái Viên Tuyết Diễm lấy chồng, không ngờ rằng chú rể lại là nhị thiếu gia của phủ Vinh quốc công Ninh Đông Lan. Chuyện này khiến Tiểu Thảo và Hạ Uyển Ngưng kinh ngạc muốn rơi mắt ra ngoài. Hai người này nhìn trúng nhau từ lúc nào. sao chẳng có tí biểu hiện nào thế?

Lúc hai người tra hỏi Viên Tuyết Diễm, chỉ nghe nàng ấy nói: Nếu đến cùng phụ nữ vẫn không thể trốn tránh vận mệnh bị gả đi, chỉ cần nhìn thấy không khiến người khác chán ghét, gả cho ai cũng như nhau. Tính nàng ấy lạnh lùng, Ninh Đông Lan nhìn qua lại khiến người khác cảm thấy ấm áp, hai người chắp vá một đời hẳn là không phải vấn đề gì lớn.

Tiểu Thảo từng nói nỗi lo của mình cho Chu Tuấn Dương, có một khoảng thời gian còn đặc biệt chú ý hai người này. Sau khi cưới bọn họ nâng khay ngang mày, tôn trọng lẫn nhau, nhìn qua rất hòa hợp. Tiểu Thảo cho rằng, với tính cách của hai người, phải trải qua một đoạn thời gian cọ xát nữa. Nhưng mà xét thấy Ninh Đông Lan làm việc khôn khéo, cẩn thận chặt chẽ, chỉ cần y muốn không có chuyện gì y không làm được, làm tan một núi băng thì có gì khó đâu? Không ngờ rằng hai người lại có con nhanh như vậy, tin rằng sau khi có con, tình cảm giữa hai người có lẽ sẽ càng tốt hơn nhỉ?

Sau đó người tới mỗi lúc một nhiều. Minh Lan Quận chúa, Vu Uyển Tình, chị em Lý Mộng Như Lý Mộng Kỳ, còn có một vài tiểu cô nương có quan hệ xa lắc với Phòng gia cũng nhân cơ hội đến tìm cảm giác tồn tại trước mặt Húc vương phi tương lai. Cũng có rất nhiều khuê tú ngày thường chỉ gặp mặt chào hỏi cũng đến tặng của hồi môn cho nàng.

Buổi tối hôm đó, nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, Dư Tiểu Thảo cố ý lộ vẻ mặt mê tiền, liên tục kêu lên: “Phát tài, phát tài rồi! Nếu cưới thêm vài lần, con còn không phải tiểu phú bà giàu nhất Kinh thành sao? ... a ui!!”

Nàng còn chưa nói xong đã bị cốc hai cái vào đầu, quay đầu lại thì thấy mẹ ruột và mẹ nuôi đang nhìn nàng bằng ánh mắt khó lòng yên tâm.

Liễu thị thở dài nói: “Hạ tỷ tỷ, tỷ thấy rồi đó, đã sắp lập gia đình đến nơi mà con bé vẫn còn như vậy. Nếu nó gả đến nhà bình thường thì thôi, nhưng cố tình lại gả vào phủ Húc Vương, sao ta có thể yên tâm cho được!!”

Phòng phu nhân trừng mắt nhìn tiểu cô nương đang xấu hổ xoa đầu, an ủi: “Ta thấy muội lo lắng quá rồi! Không nói Húc vương chờ con gái chúng ta bao lâu, tính con bé thế nào chẳng lẽ muội còn không biết. Chỉ khi ở chung với người nhà con bé mới dám láo nháo thế này. Ở bên ngoài có lúc nào con bé như vậy đâu? Nhưng mà, con đó, mấy ngày này nói chuyện phải chú ý hơn, cầu may mắn! Cưới thêm vài lần, đây là lời có thể nói bừa à?”

Mấy câu sau còn toát ra vẻ nghiêm túc, Tiểu Thảo ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai. Tiểu Liên và chị dâu Lưu Tuệ Phương thấy nàng bị mắng quá đáng thương nên vội vàng nói đỡ cho nàng mấy câu.

Liễu thị dặn dò thêm vài câu, nhìn số quà cưới được tặng thêm thở dài nói: “Trước đó mấy ngày chúng ta bận rộn nghĩ nát óc mới nhét cố được số của hồi môn vào một trăm hai mươi cái rương. Bây giờ lại có thêm nhiều quà cưới thế này, phải làm sao đây?”

Phòng phu nhân cũng buồn phiền nhíu mày, nhìn số quà cưới được tặng thêm thở dài nói: “Xem ra nhân duyên của con chúng ta quá tốt cũng là một gánh nặng! Mấy tỷ muội tốt của con bé tặng quà thì thôi lại còn thêm Hoàng hậu, Thái trưởng công chúa, phu nhân Vinh Quốc công, phu nhân Định Viễn hầu, phu nhân Tổ tướng... mấy thứ này đều phải đặt từng hòm riêng... Xem ra phải chọn mười mấy cái ra để tặng quà rồi!”

“Vậy phải làm sao? Một trăm hai mươi rương đã là rút gọn của rút gọn rồi, không thể nhét cố được nữa. Sao có thể dành ra nhiều chỗ trống như vậy được?” Nhà người khác vì không góp đủ đồ cưới mà lo lắng, nhà bà ấy lại vì thừa quá nhiều đồ cưới mà phiền lòng!

Dư Tiểu Thảo thì làm như không liên quan gì đến mình, thoải mái nói: “Không mang theo được thì để lại thôi! Của hồi môn cũng đâu chỉ dựa vào mấy thứ bề ngoài này! Ai mà không biết bản thân con đã là thần tài rồi. Cưới con chẳng khác nào cưới một núi vàng... A ui! Mẹ, mẹ lại đánh con! Đánh ngu người thì sau này lấy cái gì đền bù cho Húc vương?”

“Có người mặt dày như con sao, tự khen bản thân như con sao? Mẹ vì ai? Còn không phải vì con sao? Húc vương đưa sính lễ phong phú như vậy, nếu của hồi môn của chúng ta ít hơn, không biết người ngoài sẽ nói như thế nào nữa!” Liễu thị vẫn luôn canh cánh trong lòng tin đồn Dư phủ trèo cao phủ Húc Vương. Con gái bà ấy sao mà không xứng với Húc vương? Con bé không chê Húc vương lớn tuổi, tính cách quái dị là tốt lắm rồi! Nếu không phải Húc vương thật lòng thật dạ bà ấy còn không muốn gả con gái cho hắn đâu!!

“Miệng là của người ta, cần gì quan tâm người ta nói gì? Cứ làm như lời con nói, nhà ở cửa hàng gì đó đều để lại cho đại ca và tiểu đệ. Bọn họ một người phải thừa kế gia sản, một người phải vào triều làm quan, có sẵn sản nghiệp trong tay không tốt sao?” Dư Tiểu Thảo vẫn luôn từ chối việc cha mẹ chia đều sản nghiệp gia đình thành bốn phần rồi chia một phần cho nàng làm của hồi môn. Anh trai và em trai mới là trụ cột của Dư gia, gia nghiệp cha mẹ vất vả tích cóp nên để dành cho con cháu Dư gia.

Loading...