Xuyên Về Cổ Đại, Ta Làm Nông Nổi Danh Thiên Hạ - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-10-23 09:23:33
Lượt xem: 62
Lý thị vừa ném bay đầu heo, còn chưa tỉnh hồn đột nhiên cảm thấy trên bả vai có một vật thể thật dài rơi xuống, trên đầu cũng bị vật thể mềm nhũn đập một cái, lại rơi vào trong lồng n.g.ự.c nàng ta. Ngay sau đó, một mùi thối hoắc, không khác nào mùi lúc quét dọn chuồng heo truyền vào trong mũi.
Nhìn rõ đồ vật trong lồng n.g.ự.c mình, nàng ta giống như bị phỏng chân vậy, nhảy lên rất cao, kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, không ngừng oanh tạc lỗ tai Phương thị đang khuyên nàng ta, lỗ tai nổ ầm, liên tục lui về phía sau.
“Đáng chết, đáng chết! Ta là đại bá mẫu của ngươi, ngươi lại dùng thứ đồ vật dơ bẩn này ném ta! Trong mắt ngươi còn có già trẻ tôn ti sao? Ngươi có thể làm vậy với ta, lần sau có thể làm vậy với nãi nãi ngươi! Ta muốn cho toàn thôn biết, Liễu thị dạy dỗ con kiểu gì!”
Lý thị cúi đầu nhìn quần áo bị làm bẩn, trên người bốc lên mùi phân lợn, rất muốn nôn một trận, suýt chút nữa ngất đi.
Tiểu Thảo cười khanh khách nhìn bà ta, nói: “Đại bá mẫu, sao ta lại không tôn trọng ngươi? Ngươi nói muốn xem trong giỏ của chúng ta có cái gì, ta sợ ngươi lớn tuổi mắt nhìn không rõ, nên đặc biệt “đưa” tới trước mặt ngươi, để ngươi nhìn cho kỹ… Bây giờ nhìn đi, ngươi còn nói gia gia trợ cấp cho chúng ta nữa hay không?”
Không để Lý thị nói tiếp, Tiểu Thảo lại cao giọng nói: “Đại bá mẫu! Có chuyện ngươi nói không sai, đúng là nhà chúng ta không có gì ăn! Hôm nay ta đưa đệ đệ ra bến tàu, muốn xem xem ở trên chợ có thể nhặt được một ít rau cỏ người khác không cần không, hoặc những thứ khác có thể ăn được.”
“Vương đại thúc bán thịt thấy chúng ta đáng thương, cho chúng ta cái đầu heo. Mấy thứ dạ dày heo với ruột heo này, là ta và Tiểu Thạch Đầu nhặt về, xem rửa sạch có thể ăn không. Chỉ cần ăn không chết, thối một chút so với c.h.ế.t đói có là gì?”
“Nhà chúng ta đã đến nước này, đại bá mẫu còn nói là gia gia trợ cấp cho chúng ta ư? Ngươi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà chúng ta sao? Có phải cả nhà ta c.h.ế.t đói, c.h.ế.t rét, ngươi mới vừa lòng đúng không?”
Mao thị vì lần trước được Tiểu Thảo cho mấy cái bánh bao, có ấn tượng không tệ với cả nhà Tiểu Thảo. Nàng ấy ở bên cạnh không nặng không nhẹ nói:
“Chị dâu bức tử một nhà em trai em dâu, ở thôn Đông Sơn chúng ta đúng là chuyện hiếm có đấy! Lý thị, nếu thật sự như vậy, ngươi có thể nổi tiếng rồi! Ôi ôi ôi… nhìn đi, đứa trẻ đã đói thành cái dạng gì, đồ vật vừa bẩn vừa thối như vậy cũng nhặt về ăn!”
Mặt Lý thị biến sắc, con trai bà ta hai năm nữa phải lấy vợ rồi, nếu như nghe được bà ta bức tử một nhà em ruột, nhà ai dám gả con gái tới chứ.
Bà ta giật giật miệng, như muốn nói điều gì. Vốn là Phương thị muốn khuyên nhủ, giờ lại như nhìn thấy kẻ địch hung ác trợn mắt với nàng ta mấy lần, đau lòng ôm Tiểu Thạch Đầu vào trong ngực, lau nước mắt nói: “Đứa trẻ đáng thương, những thứ đó không thể ăn, mau vứt bỏ đi. Nếu như thật sự không có gì ăn, thẩm cho các ngươi mượn mấy cân lương thực.”
Cái mũi Dư Hải chua xót, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Chàng ngẩng đầu lên, để lệ ý trong mắt chậm rãi tan đi, nhìn Lý thị, nói:
“Đại tẩu, ta có thể thề với trời, tuyệt đối không đòi tiền cha mẹ, cha cũng chưa từng lén trợ cấp chúng ta! Lúc tách ra ở riêng ta đã nói rồi, dù có nghèo khó hơn nữa, dù phải ra ngoài xin cơm, cũng không mượn một xu trong nhà! Đồ trong giỏ ngươi cũng nhìn rồi, không có việc gì thì trở về đi!”
Lý thị náo loạn tới không có mặt mũi, vứt khăn trong tay xuống, mặt mày xám tro trở về tìm nàng dâu Nhị Lăng tính sổ.
Làng chài nhỏ căn bản không có bí mật gì giấu được, không bao lâu sau, tin tức một nhà Dư Hải bị đói bụng ngay cả đồ vật thối như phân lợn cũng nhặt về nhà ăn, truyền ra từ thôn Đông Sơn.
Bác của Dư Hải là Dư Lập Xuân tức giận đến Dư gia, mắng Dư lão đầu xối xả: “Mẹ là mẹ kế, chẳng lẽ người cha như ngươi cũng là giả à? Đại Hải dù sao cũng là con ruột của ngươi, các ngươi muốn mạng cả nhà bọn nó sao? Nếu là như vậy, ta cũng không dám nhận đệ đệ như ngươi nữa!”
Dư lão đầu mặt âm trầm, lập tức gọi Lý thị đến mắng chửi một trận, lại bảo con gái út mang theo mười cân bột kê và mười cân bột khoai đưa sang nhà lão Nhị.
Hiển nhiên Dư Hải không nhận, lời nói không dính nhà một xu một hào đã nói ra, cũng không tới đường cùng, chàng sẽ không để cho người khác có cơ hội mở miệng. Cho dù Dư lão đầu tự mình đi một chuyến, chàng vẫn không đổi ý.
Lại nói, Dư Tiểu Thảo sau khi dùng đầu heo và lòng lợn đầy mùi thối dọa Lý thị bỏ chạy, lập tức bắt đầu nhặt mang về, chuẩn bị làm đồ kho.
“Tiểu… Tiểu Thảo, cháu chắc chắn vật này có thể làm đồ ăn chứ? Đừng lãng phí thời gian và gia vị!” Những người khác trong nhà Tiểu Thảo, đã sớm không thấy lạ với tay nghề biến mục nát thành thần kỳ của nàng, Phương thị lại chân thành nhắc nhở nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-dai-ta-lam-nong-noi-danh-thien-ha/chuong-81.html.]
Mao thị lấy rau dại đào được hôm nay từ trong nhà ra, và một gáo bột khoai lang đỏ tới, nói: “Đừng làm những thứ đó, nghe ta nói, mau vứt bỏ đi chứ? Sau này nếu không có gì ăn, có thể đến mượn nhà ta, chờ tới vụ khoai lang đỏ trả lại chúng ta sau cũng được! Ai mà không có thời gian khó khăn chứ? Bỏ đi, bỏ đi!”
Vừa nói, Mao thị vừa nhiệt tình đoạt lấy dạ dày heo trong tay Tiểu Thảo, muốn mang ra ngoài ném.
Trong lòng Tiểu Thảo đầy mồ hôi! Đây là cách kiếm tiền nàng vất vả nghĩ ra, nếu như ném bỏ, vậy ngày mai quán “Đồ nhắm một văn tiền” của nàng sẽ bán cái gì đây?
Dư Hải thấy hai con gái gấp đến độ vò đầu bứt tai, vội vàng khập khiễng đi lên trước, lấy lại dạ dày heo từ trong tay Mao thị, cười nói: “Thẩm này, nhà chúng ta còn chưa tới mức không có gì ăn. Cảm ơn ý tốt của ngươi, dạ dạy heo Tiểu Thảo tìm về rất có ích, là nghe người khác nói có phương thuốc cổ truyền, có thể trị chân cho ta…”
Mao thị nhìn chân của hắn. nói: “Ồ! Hóa ra là dùng để chữa chân… Bảo sao, nếu thật sự có thể chữa khỏi chân cho ngươi, thối nữa cũng phải nhịn! Vậy tốt, bột khoai lang đỏ ta mang về, rau dại các ngươi cầm tối nấu canh uống đi… Tiểu Thảo, ngày mai nếu muốn đào rau củ dại, thì tìm ta cùng đi, ta biết một nơi có nhiều!”
Tiểu Thảo đồng ý, tiễn Mao thị trong nóng ngoài lạnh đi, Phương thị lại ở lại: “Tiểu Thảo, mẹ ngươi không có ở đây, những thứ này làm thế nào, ta giúp ngươi!”
Tiểu Thảo thấy khó mà từ chối, bỏ hết những thứ linh tinh trong ruột heo ra, cắt thành từng đoạn, lật lại, dùng muối hạt bóp, hơn nữa rửa sạch dầu mỡ bên trong vách tràng. Phương thị cũng không ngại bẩn, cuốn tay áo lên giúp nàng.
Dư Tiểu Thảo lại nói phương pháp xử lý dạ dày heo cho Tiểu Liên, tự mình làm đầu heo. Trước tiên phải ngâm đầu heo trong nước sạch một tiếng, xử lý sạch sẽ lông và vật bám bẩn bên ngoài, đun trong nước sôi mười lăm phút rồi lấy ra, kiểm tra xem có còn lông lợn bám vào hay không, còn phải dùng bàn chải mạnh mẽ cọ rửa sạch sẽ bề ngoài.
Dư Hải xung phong nhận việc cọ rửa đầu heo. Trước đây, lúc chân chàng không bị thương, người trong thôn lúc g.i.ế.c lợn cũng nhờ chàng tới giúp một tay, vì chàng khỏe, hơn nữa, chàng cũng tự học được chút bản lĩnh g.i.ế.c lợn, xử lý lông lợn rất thành thạo. Dư Tiểu Thảo thấy chàng làm còn tốt hơn mình, nên yên tâm giao cho cha.
Sau khi rửa sạch sẽ đầu heo, việc bổ ra lấy óc hiển nhiên cũng là việc của Dư Hải. Tiều Thảo ở bên cạnh chỉ điểm chàng cắt đứt tai, khóe mắt, hạch bạch huyết và những thứ linh tinh khác như mũi, lấy óc ra, để vào trong bát, chuẩn bị để tối hầm cho cả nhà ăn!
Dư Hải thuần thục loại bỏ xương ở đầu heo, chia thành năm sáu khối, thả vào trong nước, rửa sạch m.á.u và những thứ bẩn bám vào, đề phòng đầu heo kho xong có mùi gì khác, vậy thì lỗ trắng một nồi rồi.
Sau đó Tiểu Thảo tiếp lấy, thả đầu heo đã rửa sạch sẽ vào trong nước sôi chần khoảng hai mươi phút lại lấy ra rửa lại một lần. Sau đó đổ nước luộc đầu heo và nước sạch, cả xương đầu heo vào trong nồi đun sôi lên, hớt bỏ bột, nấu chín năm phần. Sau đó bỏ vào trong nước kho đã phối hôm qua, đun lửa nhỏ hầm tới khi thịt đầu heo nhừ, thịt đầu heo vẫn đặt ở trong nước kho, để cho ngấm vị.
Từ khi thịt đầu heo dần dần hầm chín, mùi thịt đậm đà dần dần bay từ trong sân ra. Ngay cả Tiền gia ở ngoài hai trăm thước cũng bị mùi thơm của thịt hấp dẫn. Tiền Vũ đang luyện côn pháp ở trong sân, dùng sức hít hít lỗ mũi, nuốt ực nước miếng, nói: “Thơm quá đi! Mẹ, mẹ ngửi được không? Không phải lễ Tết, nhà ai hầm thịt lúc này vậy?”
Mao thị cũng ngửi thấy, suy nghĩ hai ba nhà xung quanh, ngoài nhà thợ săn Triệu dưới chân núi, tay nghề săn thú tốt, thường xuyên được ăn thịt ra, chính là nhà Phương thị mà nàng ấy không thể nào thấy hợp được. Không lẽ nhà nàng ta có khách tới nên g.i.ế.c gà mời khách? Không đúng? Ngửi không giống mùi thịt gà thì phải? Về phần nhà của Tiểu Thảo trực tiếp bị nàng ấy bỏ qua, nghèo tới nỗi cơm ăn không đủ no, lấy đâu ra tiền mua thịt ăn?
DTV
“Mèo tham ăn! Chờ lần tới đại ca con trở về nghỉ ngơi, mẹ mua thịt hầm cho ngươi ăn! Ngươi đi chỗ nào? Đàng hoàng một chút cho ta, đừng để cho ta mất mặt, nhất định không được qua Chu gia!” Nhà thợ săn Triệu cách đây khá xa, mùi thơm rất khó thổi tới, vậy mùi thịt chỉ có thể từ nhà kia bay qua.
Thật ra, Mao thị và Chu gia không có khúc mắc gì lớn. Chính là một nhà nuôi vịt một nhà nuôi gà, vịt và trứng vịt của Tiền gia không bán tốt được như Chu gia. Hơn nữa đàn ông Chu gia lúc rảnh rỗi bán hàng rong, kiếm được không ít tiền, trong lòng Mao thị có chút bất bình. Nàng ấy lại nói chuyện không dễ nghe, vài lần như vậy, quan hệ giữa hai nhà càng xa cách.
Tiền Vũ ném bỏ cây gậy trong tay, chạy như bay ra khỏi nhà, miệng nói: “Ta không đi nhà Thiếu Hoa ca, ta đi tìm Tiểu Thạch Đầu chơi!”
Lúc Tiền Vũ đi đến nhà Tiểu Thảo, phát hiện mùi thịt càng nồng hơn. Cho dù là khi ăn Tết, mẹ hắn làm thịt kho cũng không có mùi thơm khiến người khác thèm nhỏ dãi như vậy. Hắn dùng sức hít lỗ mũi, bước vào cửa Dư gia.
“Tiểu Thạc Đầu, ngươi ngửi thấy không? Thơm quá!!” Tiền Vũ vừa vào cửa đã ồn ào nói.
Tiểu Thạch Đầu chạy ra từ trong phòng bếp, cười nói: “Tiểu Vũ ca, mũi của ngươi thính thật đó! Thịt đầu heo vừa mới kho xong, ngươi đã chạy tới rồi! Tới, tới, tới! Để nhị tỷ cắt cho ngươi một miếng thịt đầu heo nóng hôi hổi, cho ngươi đỡ thèm!”
“Ôi! Hóa ra là mùi thịt từ nhà ngươi bay ra! Hôm nay là ngày gì vậy, nhà ngươi sao chịu mua thịt ăn rồi?” Miệng Tiền Vũ chảy nước miếng, suýt chút nữa nhỏ xuống vạt áo trước ngực, hắn dùng mu bàn tay lau, bước chân lại không di chuyển.