Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:53:09
Lượt xem: 12
Lâm Hàn không được tự nhiên chớp chớp mắt: “Không… làm gì cả.”
“Không được làm bậy. Trong cung bị sét đánh, người đứng mũi chịu sào chính là bệ hạ.” Sở Tu Viễn lo lắng nàng tùy hứng làm bậy, cuống quít bổ sung một câu: “Dân chúng sẽ cho rằng thiên tử phạm sai lầm nên trời giáng xuống trừng phạt.”
Lâm Hàn tin tưởng dân chúng sẽ nghĩ như vậy với điều kiện tiên quyết là sét đánh ở cung Vị Ương điện Tuyên Thất mà không phải là cung Trường Nhạc.
Hoàng thái hậu thiên vị là chuyện cả thiên hạ đều biết, nàng đưa ra ngoài một đạo sấm sét, dọa không c.h.ế.t Hoàng thái hậu, ngày sau Hoàng thái hậu lại muốn xen vào chuyện triều đình, Hoàng đế Thương Diệu liền dễ dàng lấy việc này làm cớ, quang minh chính đại ngăn cản hoặc cự tuyệt thái hậu lão nương hắn.
“Thật sự là bà ta được lợi rồi.” Lâm Hàn giả vờ không cam lòng.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn không yên tâm: “Đáp ứng ta, không được làm bậy.”
“Ngủ đi, ngủ đi.” Lâm Hàn trùm kín đầu.
Trái tim Đại tướng quân lại treo lên, sau đó nghĩ tới Lâm Hàn hỏi chính là “điện Tiêu Phòng cách cung Trường Nhạc xa không”, chắc là trên đường đến điện Tiêu Phòng sẽ phóng sấm sét, chứng tỏ thuật dẫn lôi của nàng bị hạn chế khoảng cách, ở nhà bọn họ sẽ không thể đánh tới được cung Trường Nhạc. Chỉ cần không cho nàng tiến cung, việc này cũng sẽ không phát sinh, Sở Tu Viễn liền yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn cùng ba hài tử còn đang ngáy o o, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đã đến điện Tuyên Thất.
Bình thường thúc chất hai người không cần đi sớm như thế, nhưng mà tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ phải nhanh chóng nghĩ ra phương án giải quyết trước buổi tảo triều.
Giờ Thìn ba khắc, Lâm Hàn ngủ dậy rửa mặt chải đầu, đến tây sương phòng liền nhìn thấy Đại Bảo Bảo ăn trứng gà, lúc thì nhéo nhéo mũi đại ca, lúc thì chọc chọc mặt nhị ca.
“Con đang làm gì vậy?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử xoay người, nhìn rõ người vừa nói là ai, lập tức reo lên một tiếng rồi nhào về phía Lâm Hàn: “Nương...”
“Sao lại dậy sớm như vậy?” Lâm Hàn khom lưng ôm lấy thằng bé.
Hài tử trả lời không cần suy nghĩ: “Con dậy sớm.”
Lâm Hàn buồn cười, ai hỏi thằng nhóc cái này chứ.
“Trứng gà có ngon không?” Lâm Hàn đổi câu hỏi cho cậu nhóc dễ trả lời.
Hài tử đem lòng trắng trứng gà đưa đến bên miệng Lâm Hàn.
“Không muốn ăn có phải không?” Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Đại ca con nói không sai, chỉ có lúc không muốn ăn mới có thể nghĩ đến người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-169.html.]
Tiểu hài tử há miệng cắn một cái, lại đưa đến bên miệng nương mình.
“Tự ăn đi. Sau khi ăn xong rồi chúng ta sẽ đi ăn thịt.” Lâm Hàn ôm cậu nhóc ngồi trên giường Sở Dương: “Đại Bảo, dậy đi.” Nàng vỗ lưng thằng bé.
Sở Dương dụi mắt, nhìn thấy hài tử trong lòng nàng: “Đệ làm gì thế hả?”
“Lần này không phải đệ đệ đâu, là ta đấy. Mặt trời lên cao rồi.” Lâm Hàn ngẫm lại lại thêm một câu: “Đồ ăn đã hâm đi hâm lại ba lần rồi, nếu không dậy thì không còn ăn được nữa đâu.”
Sở Ngọc ở trên giường bên cạnh ngồi dậy. Lâm Hàn nghe được động tĩnh nhìn qua, mắt tiểu hài tử còn chưa mở ra đã mò mẫm đi xuống.
Lâm Hàn buồn cười: “Nhị Bảo, cha con hạ triều rồi.”
Hài tử đột nhiên tỉnh táo, mở to hai mắt ra và hỏi: “Ở đâu? “
“Trên đường trở về.” Lâm Hàn tiếp lời.
Khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo của tiểu hài tử lộ ra oán giận: “Nương lại gạt người.”
“Đại Bảo Bảo đã dậy một canh giờ rồi.” Lâm Hàn nhắc nhở cậu bé.
Tiểu Sở Ngọc dụi dụi khóe mắt, ngáp một cái: “Ban đêm nó có dậy đâu.” Nói xong vội vàng quay về phía Lâm Hàn: “Nương, tối hôm qua không phải là nằm mơ sao? Có chuyện gì với Hồng Ngẫu vậy? Nương.”
“Đúng vậy, nương, con nghe Hồng Lăng nói Hồng Ngẫu làm như thế, sao nàng ta lại làm vậy nhỉ?” Sở Dương cũng nhịn không được hỏi.
Lâm Hàn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai hài tử: “Muốn biết không? Mau ngồi dậy rửa mặt, trong lúc ăn ta sẽ nói với các con.”
Hai huynh đệ vội vàng xuống giường, gọi nha hoàn tiến vào mặc y phục cho bọn chúng.
Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đến sảnh ở giữa, liền phân phó nha hoàn bày cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn còn chưa trở về, tối hôm qua Lâm Hàn lại không nghe Hồng Ngẫu thẳng thắn nói chuyện, cũng không biết có sợi gân nào của nàng ta bị nối sai chỗ mà lại liên hợp với người ngoài muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng và Sở Tu Viễn. Tất nhiên là không có cách nào giải thích với hài tử.
Đối mặt với câu hỏi của Sở Dương và Sở Ngọc, Lâm Hàn cố ý trầm ngâm một lát: “Nói cho các con nghe cũng được, nhưng phải chờ cha các con trở về đã mới nói được, ta đã đáp ứng với hắn không được nói cho ai nghe rồi.”
Hài tử còn nhỏ, cũng chẳng nghi ngờ gì, Sở Dương liền hỏi: “Vậy khi nào cha mới về ạ?”
“Lúc chúng ta đã ăn cơm xong.” Lâm Hàn nói.