Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:53:12
Lượt xem: 11
Lâm Hàn vừa nghĩ đến lúc mẹ đẻ của Đại Bảo Bảo bỏ đi, Đại Bảo Bảo khóc vang trời dậy đất cũng không giữ được nương thằng bé ở lại, liền không khỏi thương thằng bé nhiều hơn một chút.
Những thứ này không tiện giải thích với Sở Tu Viễn, Lâm Hàn cũng không nghĩ tới chuyện giải thích, bởi vì nàng sợ Sở Tu Viễn nhớ tới chuyện cũ giận chó đánh mèo với tiểu hài tử, liền cố ý hỏi: “Ta chỉ nuông chiều thằng bé thôi à?”
“Ngài còn nuông chiều cả thúc phụ nữa.”
Mấy người đồng thời ngẩng đầu, Sở Mộc cười hì hì tiến vào, đi đến đối diện Sở Tu Viễn, ngồi xuống bên cạnh Sở Dương.
Sở Tu Viễn há mồm muốn nói cái gì, nhìn thấy Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không ăn cơm, vẻ mặt tò mò chờ hắn nói tiếp: “Đừng nghe hắn nói bậy. “
“Con cảm thấy Mộc ca không phải nói bậy.” Tiểu Sở Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nương rất thích dậy sớm, nhưng mỗi lần cha ngủ nướng đều kéo nương ngủ nướng theo, mà nương cũng không đuổi cha ra ngoài, như vậy còn không phải là nuông chiều cha sao?”
Tiểu Sở Ngọc gật đầu: “Từ khi cha trở về, nương càng ngày càng thích ngủ nướng, đều sắp trở nên không giống nương rồi.”
Khụ! Lâm Hàn bị sặc, cuống quít quay mặt lại.
Sở Tu Viễn đưa khăn lau qua, trừng mắt nhìn hai nhi tử: “Có ăn nữa không hả?”
“Thẹn quá hóa giận à?” Sở Dương hỏi.
Hô hấp của Sở Tu Viễn đột ngột ngừng lại, không khỏi hít sâu một hơi: “Đừng có mới học được vài thành ngữ liền dùng loạn như thế.” Vừa thấy Sở Ngọc muốn mở miệng: “Có phải hai đứa định trốn học không hả?”
Hai huynh đệ đồng thanh: “Không mà.”
“Lúc này là giờ Tỵ một khắc mà vẫn còn đang ăn sáng, nếu ăn tiếp nữa là tới giờ Ngọ luôn đấy.” Sở Tu Viễn điểm ra sự thật.
Hai huynh đệ muốn giải thích tối hôm qua bọn họ không ngủ ngon, nhưng vừa nghĩ cha mình lên triều đã trở về, hai huynh đệ vội vàng uống hết cháo, lấy một miếng bánh vừa ăn vừa đi học.
Bên tai Sở Tu Viễn cũng được thanh tịnh, quay về phía Sở Mộc.
“Ta đói bụng, có chuyện gì ăn xong đã rồi nói.” Tiểu Hầu gia giành nói trước.
Sở Tu Viễn kinh ngạc, ánh mắt dời về phía Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài tử đã ăn xong phần bánh của mình, ăn rất no rồi nên không muốn nhúc nhích. Cảm giác cha đang nhìn mình, cậu nhóc lập tức vùi đầu vào bên hông nương - giả vờ ngủ.
Sở Tu Viễn cười nhạo một tiếng, bưng chén cơm lên ăn.
Sau khi ăn xong, Lục Liễu cùng Lục Hà dỗ Đại Bảo Bảo đi, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc dời đến thư phòng. Để phòng ngừa có người nghe lén, cửa sổ mở ra, Lâm Hàn mới hỏi: “Có phải là Ngô thái úy không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-171.html.]
“Là hắn, nhưng không có vật chứng.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn nghe không hiểu.
Sở Tu Viễn: “Bọn họ đương nhiên là biết làm việc cho Ngô thái uý, nhưng Ngô thái úy không ra mặt, người liên hệ với bọn họ là quản gia Ngô phủ, vả lại không có thư từ qua lại, đều là gặp mặt trực tiếp. Ngô thái úy hoàn toàn có thể một mực khẳng định ông ta bị vu oan giá hoạ.”
“Việc này đến đây là xong à?” Lâm Hàn không cam lòng.
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Sáng nay bệ hạ hỏi về việc này, Ngô thái úy chột dạ chần chờ, bệ hạ nhân cơ hội nói rằng thân thể Ngô thái úy không được khỏe, để cho ông ta về nhà. Mặc dù không giáng chức nhưng bệ hạ bảo ta thay chức thái úy, ông ta cũng rất khó quay lại.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Có một điều kiện tiên quyết, Thái hậu chột dạ không nháo. Bằng không náo loạn đến mức bệ hạ không cách nào thượng triều xử lý chính sự, có phải Ngô thái úy còn có thể quay lại không?”
Thúc chất hai người liền trầm mặc.
Lâm Hàn biết nàng đã đoán đúng rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn liền muốn tìm cớ tách Sở Mộc ra, vừa vặn Đại Bảo Bảo gọi nàng, Lâm Hàn lập tức nói: “Sở Mộc, đi ra ngoài xem thằng bé làm sao vậy. “
Sở Mộc không nghi ngờ gì, ra ngoài cửa liền gọi: “Đại Bảo Bảo, lại muốn khóc có phải không hả?”
“Phu nhân muốn nói cái gì?” Sở Mộc không nhìn ra, Sở Tu Viễn hiểu rõ Lâm Hàn, trong nháy mắt phát hiện nàng khác thường.
Lâm Hàn không khỏi ho khan một tiếng.
Sở Tu Viễn lập tức biết nàng muốn nói cái gì: “Không được!”
“Ta cũng không nói gì, sao chàng lại biết? Chàng hiểu nhiều biết nhiều, sao ta lại không biết?” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn bật cười: “Phu nhân, nàng có biết lúc này nàng giống cái gì không?”
“Từ trong miệng chàng nói ra, ta đoán không có gì tốt hết, cho nên không biết, cũng không muốn biết.”
Sở Tu Viễn thở dài một hơi: “Thật sự không được. “
“Việc này rõ ràng là Hàn vương cùng Ngô thái úy làm, liệu có thể nào hôm nay Thái hậu sẽ đi tìm bệ hạ náo loạn không?” Lâm Hàn nói: “Bà ta không sợ bức ép bệ hạ quá nhiều sẽ làm cho bà ta bệnh c.h.ế.t à?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Sẽ không đâu. Nhưng cũng chỉ kéo dài không quá năm ngày đâu. Cảm mạo nóng sốt thì chỉ cần bốn năm ngày là sẽ khỏi.”
“Vậy ta sẽ đợi thêm hai ngày nữa.” Lâm Hàn ngẫm lại: “Thái hậu không đi tìm bệ hạ thì sẽ không có chuyện gì hết. Còn nếu có ý định đi tìm bệ hạ nháo loạn, cung Trường Nhạc bị sét đánh, ta không tin bà ta sẽ không sợ chút nào.”