Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:55:00
Lượt xem: 9
“Thẩm thẩm, không được!”
Sở Mộc sải bước đi vào.
Lâm Hàn không khỏi dừng lại, quan sát hắn một lượt, thấy Sở Mộc không giống như đang đùa bèn bảo: “Tiểu hầu gia, hôm nay ta mua cho ngươi không ít y phục, mũ nón giày dép, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, còn bắt tay giúp người ngoài à?”
Hôm nay Sở Mộc cũng đi, rất nhiều thứ là do hắn mở miệng đòi. Lâm Hàn vừa thốt lời này, mặt tiểu hầu gia liền lộ vẻ chần chừ: “Nhưng bên ấy ngoại trừ Trung đại phu, còn có Hữu tướng quân lần trước theo bọn ta xuất chinh, người cũng quen biết, chính là Viên thúc, người đi tới như thế này thì mặt mũi của thúc phụ phải đặt ở đâu.”
Sở Tu Viễn là đại tướng quân, quả đúng là phải để lại chút thể diện cho hắn. Hơn nữa, người ngoài lại không biết quả cây trong nhà đều là do nàng trồng.
Lâm Hàn suy tư thoáng chốc: “Ta không đi cũng được, bây giờ ngươi đi tới đó, ghi kỹ càng chi tiết lại lời bọn họ nói, quay về nói lại với ta. Còn nữa, nếu đã đòi táo thì cứ đưa cho bọn họ, dám động đến quả hồng, sơn tra, và hạt dẻ của ta, thì đến cả ngươi ta cũng băm cả thể.”
Sở Mộc buồn cười: “Thẩm thẩm…”
“Đi hỏi thúc ngươi xem ta có cái bản lĩnh ấy không.” Lâm Hàn cắt ngang lời hắn.
Trong lòng Sở Mộc run sợ, chẳng lẽ thẩm thẩm hắn còn có kỹ năng nào mà hắn không biết sao.
Tiểu hầu gia nghĩ đến đây thì không nghĩ tiếp nữa, đi tới phía trước nhặt tám trái táo vàng, dùng giỏ xách đi: “Thúc phụ, thẩm thẩm nghe nói mấy vị thúc phụ thích ăn, bèn sai điệt nhi lại hái thêm một ít.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ấy, quả màu vàng này không nhỏ, tiểu hầu gia, lấy một quả cho ta thử xem.”
Sở Mộc nhìn theo tiếng phát ra, là Trung đại phu Hạ Chương phóng túng vô độ, nghiện rượu mê ăn còn lắm mồm. Sở Mộc không khỏi nghi ngờ chính gã ta đòi ăn cả lấy cả, chọc giận thẩm thẩm của hắn suýt chút nữa vác kiếm tới bổ hắn.
“Chưa rửa.” Sở Mộc đưa cho gã ta một trái, xách giỏ đặt ở trước mặt Sở Tu Viễn, thấp giọng nói: “Thúc phụ, thẩm thẩm nói chỉ được phép ăn táo, dám động vào những thứ khác thì sẽ băm vằm tất cả chúng ta. Thẩm thẩm nói nàng có bản lĩnh này. Người nói một câu thành thật với tiểu điệt đi, thẩm thẩm khoác lác hay là nói bậy thế?”
Biểu cảm của đại tướng quân hơi biến đổi, khó mà thú nhận, nhưng phu nhân đã nổi điên, nên không khỏi nói bừa: “Thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-185.html.]
Sở Mộc bỗng nhìn về phía thúc phụ hắn, người biết bản thân người đang nói gì không.
“Mộc tiểu tử, thì thầm to nhỏ gì với Tu Viễn thế?” Viên Hạo ngồi bên phải Sở Tu Viễn cất tiếng hỏi.
Sở Mộc đáp láo: “Hôm nay bệ hạ đòi đến, cứ muốn ăn quả hồng trong phủ nhà bọn ta, thẩm thẩm bào ta nhắc thúc phụ để lại cho bệ hạ một ít.”
Viên Hạo: “Thẩm thẩm ngươi tưởng bọn ta đang ăn hồng?”
“Thẩm thẩm không biết, chúng ta vừa mới từ phố Tây về. Là nghe nha hoàn nói đã hái một ít hoa quả nên Thẩm Thẩm tưởng có quả hồng.” Sở Mộc đáp nửa thật nửa giả.
Hạ Chương tiếp lời: “Bảo thẩm thẩm ngươi yên tâm, nhà bọn ta có hồng mà. Hơn nữa, ta cũng không thích ăn.”
Sở Mộc bỗng cảm thấy hối hận khi đã ngăn cản thẩm thẩm hắn, nên để nàng vác đao bổ chẻ cái tên Hạ Chương không biết khách sáo này.
“Thẩm thẩm là nữ chủ của gia đình, nào có hay người có thích ăn hay không.” Sở Mộc tìm một cái đệm ngồi, ngồi xuống cạnh thúc phụ hắn, rồi cầm một trái táo vàng lên chơi, hỏi han một cách ung dung: “Sao mấy người Viên thúc đến không báo trước một tiếng? Nếu không phải thúc phụ có chuyện phải giải quyết thì bọn ta đã đi cùng rồi.”
Viên Hạo cười đáp: “Bọn ta cũng không định tới đây, đi ngang qua chỗ này nghĩ các ngươi có thể ở nhà bèn đi vào xem sao. Mấy hôm trước nghe nói trong phủ Tu Viên trồng rất nhiều cây ăn quả, ta còn tưởng bọn họ nói quá, không ngờ là thật.”
“Đại tướng quân, ngài không hiền lương gì cả, trong phủ nhiều hoa quả như thế này mà cứ giấu giếm bọn ta.” Hạ Chương nói rồi còn lắc đầu.
Sở Mộc lại hối hận khi đã cản thẩm thẩm hắn: “Hạ thúc có điều không hay, năm nay ra quả nhiều vẫn không đủ cho bệ hạ và Thái tử ăn.”
“Sao bệ hạ lại biết?” Hạ Chương vô thức hỏi.
Sở Mộc: “Lúc thúc phụ và thẩm thẩm bái đường bệ hạ từng đến.”
Hạ Chương không nói gì, gã ta có điên cũng không dám tranh ăn với Thương Diệu.
Sở Tu Viễn cười nói: “Mộc Nhi nói phải, có vài cây ăn quả chỉ ra có mấy trái. Lúc các ngươi đến trông thấy những cây lùn lùn ở hai bên gốc quế, vốn cứ tưởng năm nay sẽ ra không ít quả nhưng chỉ ra lác đác vài trái, ta và phu nhân còn chưa thấy thì đã bị mấy đứa trẻ hái ăn rồi.”