Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:14
Lượt xem: 5
Sở Tu Viễn cười nói: “Phu nhân biết được vi thần chắc chắn sẽ đoán ra là nàng, tiện đà bẩm báo với bệ hạ.”
Lâm Hàn không muốn tiếp tục lừa gạt y, cơn giận trong lòng Thương Diệu cũng vơi đi một chút, xuống xe đi về phía Lâm Hàn: “Sở phu nhân, nhiều ngày không thấy, biệt lai vô dạng.”
“Nhờ phúc của bệ hạ, thiếp thân rất tổn.” Lâm Hàn cúi đầu giả vờ kính cẩn.
Thương Diệu cười lạnh: “Trẫm không ổn!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bệ hạ bị bệnh? Thái y đã xem qua chưa? Không có thì mau về đi thôi.” Lâm Hàn vội vàng nói: “Bệ hạ thân thể ngàn vàng, không thể chậm trễ được.”
Thương Diệu giật giật khóe miệng, giơ tay chỉ vào nàng: “Bớt diễn trò với trẫm đi.” Chú ý tới sau lưng nàng chất đầy đá vụn: “Đây đều là ngươi làm ra?”
“Không phải, là nó.” Lâm Hàn chỉ vào cái rương được thị vệ khiêng tới.
Thương Diệu nhìn theo hướng chỉ của nàng, đúng là cái rương y mang từ Sở gia đến đây: “Sở phu nhân cũng không định giải thích một chút sao?”
“Bệ hạ, đây là công thức.” Lâm Hàn mở hầu bao, lấy ra một tờ giấy đưa qua cho y.
Thương Diệu tức khắc cảm thấy một quyền này của y như đánh vào không khí, có tâm quở trách nàng nhưng không thể nói được một câu, nữ nhân này, may mắn là nữ tử, nếu nàng là nam nhi, không phải nàng c.h.ế.t thì chính là y chết. Nàng bị y giết chết, y bị nàng làm cho tức chết!
“Đừng tưởng rằng như vậy là xong.” Thương Diệu nhận lấy, tức giận nói.
Lâm Hàn: “Thuật sĩ trước đây làm nổ lò luyện đan, bệ hạ xử trí như thế nào?”
“Trẫm xử trí hắn làm gì?” Thương Diệu cảm thấy kỳ quái, luyện đan nổ lò là chuyện bình thường.
Lâm Hàn: “Hắn ta làm nổ đan lô mà bệ hạ không xử trí, ngài lại muốn xử trí một nữ tử yếu ớt như thiếp thân, bệ hạ, đây không phải việc làm quân tử đâu nha.”
Hô hấp của Thương Diệu cứng lại, được lắm, rõ ràng đã ở chỗ này chờ y.
“Bệ hạ, phu nhân hồ ngôn loạn ngữ, ngài chớ nên coi là sự thật.” Sở Tu Viễn vội vàng nói lời ba phải.
Thương Diệu thấy đây là điểm phiền nhất của Sở Tu Viễn, nhưng nếu hắn không vàng thau lẫn lộn như vậy thì chắc mộ của hắn và Lâm Hàn đã xanh cỏ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-273.html.]
“Trẫm thấy nàng rất tỉnh táo mà!” Thương Diệu trừng mắt liếc Lâm Hàn, mở tờ giấy, phát hiện trên đó ghi chép rất nhiều thứ cần dùng để làm ra loại thuốc này, nhíu mày: “Sở phu nhân, bây giờ nói thật còn kịp đó.”
Lâm Hàn: “Bệ hạ không tin? Thiếp thân lúc lấy được công thức này cũng không tin, dính phải loại hỏa dược này không chết cũng thành tàn phế.”
Thương Diệu thấy nàng đã nói đến vậy thì cũng tin tưởng, cẩn thận cất vào, lại chỉ vào rương đồ: “Là ném nó ra xa hay sao?”
Sở Tu Viễn bước qua lấy kíp nổ bên trong ra, Lâm Hàn đưa mồi lửa, cấm vệ tiến lên che chở trước người Thương Diệu.
Lâm Hàn thấy thế, cười khẽ: “Thứ này có thể khiến người ta máu thịt lẫn lộn. Bệ hạ, ngài tránh xa một chút. Phu quân, đốt xong lập tức chạy đi.”
Thương Diệu không nhịn được hỏi: “Vậy lúc nãy là ai đốt?” Hỏi xong y lại cảm thấy thật vô nghĩa, chỉ Lâm Hàn hiểu về thứ này, ngoài nàng ra thì còn ai. Nghĩ tới chuyện này khiến hoàng đế bệ hạ khâm phục, nàng quả thực là một người phi thường.
“Bệ hạ, phu nhân đã từng nói qua với thần, để thần đi là được.” Sở Tu Viễn ôm cái rương đi đến chân núi, nhìn thấy đã cách rất xa Lâm Hàn cùng Thương Diệu, Sở Tu Viễn mới lấy kíp nổ ra, châm lửa.
Chạy đến bên cạnh Thương Diệu, Sở Tu Viễn lại nghe Lâm Hàn nói: “Che đầu lại, nằm sấp xuống!”
Mọi người nằm sấp xuống, ầm ầm ầm, một trận vang lớn, bụi đất mịt mù, chim muông tan tác, trời đất lại trở về vẻ yên tĩnh, Thương Diệu mất một hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Lâm Hàn lo lắng không thôi, lén chọc chọc cánh tay của Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng nói: “Bệ hạ, đã đặt hai mươi quả ở đó.”
Thương Diệu đột nhiên thanh tỉnh: “Hai mươi?!”
“Trên chiến trường không thể dùng một lần nhiều như vậy được.” Lâm Hàn nói tiếp: “Một lần dùng một quả đã nổ chết vài người, làm vài con ngựa choáng váng. Lúc cận chiến, vẫn phải dùng đao thương kiếm kích.”
Thương Diệu đã yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại phát hiện ra một điểm: “Vậy cũng không thể dùng nó để chống lại Hung Nô?”
Hung Nô là bộ tộc du mục, đi ra ngoài đều dùng ngựa, còn chưa kịp đốt thứ này thì Hung Nô đã chạy mất rồi.
Lâm Hàn cũng biết điểm này, không muốn nói cũng phải nói: “Nếu quân Hung Nô đông đúc thì được, nhưng cũng sẽ khiến ngựa của chúng ta kinh hoảng.” Không đợi Thương Diệu mở miệng: “So với việc dùng nó trên chiến trường, thiếp thân cho rằng nó thích hợp dùng ở nơi khác hơn.”
Thương Diệu hừ một tiếng: “Phá núi sửa đường!”
“Bệ hạ thông tuệ vô song, thiếp thân không thể sánh bằng.” Lâm Hàn khen tặng nói.