Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:39:57
Lượt xem: 1
Chưởng quầy tức khắc có chút không kiên nhẫn, cố ý nói: “Tiểu công tử, có phải ngài không dám ăn không?”
“Không phải! Ta chỉ là không muốn ăn, bởi vì đồ của ngươi nhìn qua có vẻ không ăn được.” Đại Bảo Bảo nói xong, quay đầu để lại cho hắn ta một cái ót
Sở Tu Viễn phát hiện càng ngày càng nhiều người tới, lo lắng trong đó có người lòng dạ khó lường, lập tức cầm lấy một khối đưa tới bên miệng tiểu hài tử: “Nếm một chút, nếu không ăn được chúng ta lập tức rời đi, về nhà ăn ngon.”
Tiểu hài nhi vươn ngón tay nhỏ: “Con chỉ ăn một miếng thôi nha, cha.”
Sở Dương nhịn không được thúc giục: “Nhanh lên. Ăn rồi lại nói cho hắn ta biết chỗ nào ăn không ngon, khiến hắn ta tâm phục khẩu phục.”
Tiểu hài tử cầm lấy, cắn một miếng, vị ngọt vừa vào đến cổ họng đã muốn phun ra.
Sở Tu Viễn vội nói: “Không thể lãng phí!”
Tiểu hài nhi cau mày nuốt xuống, lập tức kêu to: “Con muốn uống nước, con muốn uống nước.”
Thị vệ vội vàng lấy nước ấm Lâm Hàn chuẩn bị cho Thái tử đưa qua đó.
Tiểu hài tử uống một mồm to, làm tan đi vị ngọt trong miệng, thở phào một hơi, lại nhìn tiểu nhị rồi xua tay: “Mau mang đi, mau mang đi, ta không muốn ăn nữa.”
Chưởng quầy rất muốn khóc, bộ dáng của tiểu hài tử không giống như đang giả vờ: “Tiểu công tử, chỗ nào không ngon vậy, do quá cứng hay thế sao?”
“Ngọt gắt họng.” Đại Bảo Bảo chun mũi: “Còn nói là điểm tâm sao? Ta xem chính là một viên đường nha.”
Người qua đường không nhịn được lên tiếng: “Ngọt không tốt sao?”
“Quá ngọt đúng là không tốt.” Đại Bảo Bảo dù sao còn chưa đầy sáu tuổi, mực nước trong bụng có hạn, Sở Tu Viễn lo lắng nó không biết nói thế nào nên lập tức nói thay Đại Bảo Bảo: “Tục ngữ nói một phân muối ba phần vị, nếu bỏ quá nhiều muối, các ngươi có ăn được không?”
Người qua đường nói: “Muối thì không. Nhưng đồ ngọt ăn ngon mà.”
“Nhưng mà nhi tử nhà ta thường xuyên được ăn đường, đường đối với nó cũng như muối thôi, cũng chỉ là một loại gia bị.” Sở Tu Viễn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-319.html.]
Người qua đường á khẩu không trả lời được.
Thương Diệu muốn cười: “Cho ta nếm thử.” Cầm lấy khối điểm tâm Đại Bảo Bảo vừa mới ăn, chậm rãi bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, rất giống bánh gạo trong cung, nhưng lại ngọt hơn bánh gạo, trước kia y từng rất thích. Nhưng từ khi ăn được bánh bông lan và bánh rán, y thật sự không nuốt nổi thứ bánh gạo khô khốc này nữa.
Trước khi ra ngoài cũng đã ăn mấy miếng bánh ngọt, lại càng cảm thấy thứ bánh gạo này ngoài vị ngọt gắt ra thì chẳng còn mùi vị gì khác, chả trách Đại Bảo Bảo lại ghét bỏ tới mức chết đi sống lại.
Thương Diệu nói thẳng: “Thứ này của các ngươi quả thật nuốt không trôi. Điểm tâm trong nhà hài tử kia là những thứ ngay cả ngự trù trong cung cũng không làm ra được.”
“Sao ngươi biết được?” Chưởng quầy kia không nhịn được hỏi.
Sở Tu Viễn nửa thật nửa giả nói: “Chúng ta từng tham dự yến hội trong cung.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chưởng quầy luôn cảm thấy đám người này chính là đại quan quý nhân, nghe thế cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hắn ta không tin trên đời lại có đầu bếp lợi hại như vậy: “Xin hỏi đầu bếp của quý phủ tên tuổi là gì?”
“Lâm công tử!”
Sở Ngọc đột nhiên mở miệng.
Sở Tu Viễn cùng Thương Diệu không nhịn được quay sang nhìn nó, Lâm công tử nào? Sao bọn họ lại không biết.
Sở Ngọc đẩy Mộc ca nhà nó ra, đi đến trước mặt chưởng quầy: “Lâm công tử viết một quyển thực đơn, trong đó chẳng những ghi lại tỉ mỉ cách làm của các món ăn mà còn có gạo, mì, điểm tâm, ít ngày nữa sẽ mang một ít quyển tới thư viện bán, các ngươi muốn biết có những loại mỹ thực nào, đến lúc đó có thể chú ý một chút.”
Sở Tu Viễn nhướng mày, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn. Thương Diệu cười, đứa nhỏ này đâu có hợp làm viết sách, rõ ràng là hợp với việc buôn bán hơn. Nhìn thấy cơ hội là lập tức nắm bắt ngay, đại tư nông của y không thể so được.
Chưởng quầy vẫn không tin: “Ít ngày nữa là khi nào?”
Thương Diệu nói tiếp: “Cuối năm!”
“A?” Chưởng quầy kinh ngạc hô lên: “Còn có hơn nửa năm?”
Thương Diệu: “Muốn mang ra bán cũng phải sao chép mấy quyển chứ, sao chép không cần thời gian ư? Hơn nữa Lâm công tử cũng không dựa vào chuyện viết sách để kiếm bạc, nghiên cứu mỹ thực cũng chỉ là sở thích, rảnh rỗi mới viết một ít, cuối năm là đã nhanh lắm rồi.”
Sở Ngọc liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”