Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 336
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:37
Lượt xem: 2
Sở Tu Viễn không hề nghe lời của Lâm Hàn, chỉ vì hắn lo rằng Hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ thất vọng vô cùng.
Ban đầu Hoàng đế Thương Diệu dự định để Sở Mộc mang hai trăm chiếc đi, khiến toàn bộ Hung Nô đến đầu hàng. Thế nhưng sau khi Sở Tu Viễn phân tích thông não với y, Thương Diệu bèn lệnh Sở Mộc mang hai mươi chiếc đi, gặp phải đại quân của Hung Nô thì dùng, không đụng phải thì không dùng.
Lần này Hung Nô cướp bóc mấy ngàn người, không phải là chuyện của một bộ phận nhỏ Hung Nô có thể làm được, Thương Diệu bèn lệnh Sở Mộc dẫn bốn vạn đại quân xuất phát.
Do hành quân cấp tốc, nên không thể trưng binh từ trong dân chúng, sau khi Sở Mộc đi, bố trí phòng thủ xung quanh kinh sư Trường An lập tức trống không.
Ngoại trừ ba người Sở gia, một số cấm vệ cùng với thợ thủ công của vườn Phù Dung ra thì không có ai biết trong tay Thương Diệu có vũ khí hạng nặng, nên lũ lượt lo lắng Hàn vương ở phía Đông sẽ xuống Tây vào lúc này, công chiếm Trường An.
Chớ nói trong tay Thương Diệu có vũ khí hạng nặng, cho dù không có thì y cũng không lo lắng.
Bản thân Hàn vương là một kẻ nhát cáy, hiện giờ trong cung không có Thái hậu, ở kinh sư cũng không có Ngô Thừa Nghiệp làm nội ứng, lại do phiên vương không thể nuôi binh mã nên bên người hắn ta ngoại trừ mười mấy “gia đinh” dốc lòng phò tá ra thì chính là một đám hiệp khách lêu lổng.
Mấy kẻ đó đơn đả độc đấu thì có lẽ một chọi được hai, hoặc là lấy một chọi mười. Thế nhưng va phải quân đội chính quy thì lập tức sẽ biến thành năm bè bảy mảng, vì không thể đạt được thù chung một mối hơn nữa lại phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy.
Nhưng mà Sở Tu Viễn cho rằng tất cả mọi việc đều đặt cẩn thận lên hàng đầu.
Mùng năm tháng chín, sau buổi triều sớm, Sở Tu Viễn ở lại, đề nghị gia tăng phòng thủ trong cung.
Thương Diệu chẳng nghĩ ngợi gì đã xua tay: “Bọn chúng không vào được đâu.”
Nhưng trong cung người đông lẫn lộn, y có võ công nên thám tử của Hàn vương không làm hại được y, nhưng bên chỗ của tiểu Thái tử khó mà bảo đảm được.
Hiện giờ Thương Diệu chỉ có hai đứa con trai, đích trưởng tử là Thái tử, thông minh ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện, Thương Diệu vừa ý vô cùng. Thứ tử tuổi hãy còn nhỏ, không nhìn ra được là tốt hay xấu, cũng không thể so bì với Thái tử. Vậy nên Thương Diệu không mong muốn Thái tử có bất kỳ sơ xuất nào.
Trung tuần tháng chín đại quân xuất quan, ở nơi cách kinh sư ba trăm dặm bỗng có tin tức xuất hiện một đám thương đội mấy chục người truyền đến kinh sư, Thương Diệu liền biết đệ đệ tốt của y đã đến rồi.
Canh ba nửa đêm, tiểu Thái tử đang ở trong giấc mộng say ở Đông cung chuyển đến giường của Đại Bảo Bảo ở sương phòng phía Tây của Sở gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-336.html.]
Sớm tinh hôm ngày mười tám tháng chín, Đại Bảo Bảo ngồi dậy dụi dụi mắt, rồi lại xoa xoa khóe mắt, rồi bẹo một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của mình: “Nương ơi, đau quá!”
Đại Bảo Bảo chắc chắn là nó đã tỉnh, nó vỗ một cái lên cánh tay của tiểu Thái tử: “Sao ngươi lại nằm trên giường ta?”
“Í? Sở Bạch Bạch, sao sớm thế mà ngươi đã dậy rồi?” Tiểu Thái tử ngồi dậy tò mò hỏi.
Đại Bảo Bảo khua bàn tay nhỏ: “Ngươi nhìn xem đây là đâu đi. Nhà ta!”
Tiểu Thái tử vô thức định đáp là tẩm cung của nó, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thì ngạc nhiên đến tròn cả mắt: “Cô… sao cô lại ở nhà ngươi?”
“Ngươi hỏi ta à? Ta còn muốn hỏi ngươi đây này.” Hai tay thằng bé ôm ngực: “Ngươi đến khi nào thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại Bảo Bảo, sao lại nói chuyện với Thái tử như thế. Thái tử là huynh trưởng, còn là quân, không được vô lễ.” Giọng nói của Lâm Hàn truyền vào.
Hai huynh đệ cùng cất lời: “Nương/Cữu mẫu?!”
Lâm Hàn mở cửa đi vào.
Tiểu Thái tử thấy đúng thật là nàng thì không khỏi đứng dậy: “Cữu mẫu chớ mắng Đại Bảo Bảo, quan hệ của Đại Bảo Bảo và ta tốt nên mới nói như thế. Người mà Đại Bảo Bảo không thích thì sẽ không thích tiếp lời.”
“Nó là không hiểu chuyện.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn thằng bé: “Để ta phát hiện con với mấy ca ca không ra lớn ra bé thì ta và cha con sẽ cùng đánh đòn con.”
Thằng bé hừ một tiếng: “Chỉ biết dọa người ta.”
“Ai dọa con hả?” giọng của Sở Tu Viễn từ bên ngoài truyền vào trong.
Sắc mặt thằng bé thay đổi, nó kéo chăn lên cuộn vào góc tường.
Tiểu Thái tử sung sướng.