Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:49
Lượt xem: 2
Sở Đại Bảo Bảo cứng đờ, nhãn cầu đảo qua đảo lại: “Ta…” quay người lại nói: “Ta muốn đi tiểu”
“Khụ!” Thương Diệu bị sặc nước bọt của chính hắn: “Cầm bát đi tiểu? Đúng thật là lần đầu tiên thấy.” dừng lại một chốc rồi hỏi: “Bát gì mà quý báu như thế? Đi nhà xí cũng phải mang theo.”
Miệng thằng bé mấp máy, không biết nên bịa như thế nào, ngó thấy Lâm Hàn thì buột miệng nói: “Nương làm cho ta.”
“Ngươi cứ bịa đi.” Thương Diệu chả buồn nói tào lao với thằng bé, nhìn thấy đồ trong bát thì nhón lấy vài cái: “Đây là cái gì?”
Vẻ mặt thằng bé hoảng loạn: “Không thể ăn, có độc!”
“Khụ!” Thương Diệu lại bị sặc lần nữa, quan sát thằng bé một lượt, khó mà tin nổi: “Vậy mà ngươi lại là con trai của cha ngươi.”
Sở Tu Viễn không thể đứng yên nhìn được nữa: “Đại Bảo Bảo, qua đây ngồi xuống. Dịch Nhi, phần của ta cho con, nhưng con không thể dùng miệng ăn mà phải dùng tay tách ra.”
Đại Bảo Bảo vội vàng chạy về, cách xa người dượng Hoàng đế của nó.
Thương Diệu khẽ cười một tiếng: “Thật sự ăn được à?”
“Đúng vậy” rồi liếc nhìn Đại Bảo Bảo: “Nếu không thì nó cũng sẽ không chạy, na ná quả hạt cứng của Tây vực truyền đến.” Lâm Hàn tách vỏ một hạt đút vào trong miệng tiểu Thái tử: “Không cho con dùng miệng tác ra là do lo thứ này trượt vào miệng rồi kẹt trong cổ họng các con.” Nói rồi lại nhìn Đại Bảo Bảo: “Không nghe lời…”
Bnn biết nương nó định nói cái gì bèn vội vàng bảo: “Con nghe lời. Con, con không muốn bóc thì sẽ để Lục Hà bóc cho con.”
Nó không nói Lâm Hàn cũng không nghĩ ra: “Lục Hà, trông chừng chúng nó.”
Lục Hà bước đến đáp “vâng” một tiếng, rồi ngồi xuống đằng sau mấy đứa trẻ.
Lâm Hàn cầm phần hạt hướng dương của nàng đi theo Thương Diệu và Sở Tu Viễn tới phòng chính.
Thương Diệu ngồi xuống tách một hạt bỏ vào trong miệng, y cứ tưởng xuất hiện ảo giác nên lại ăn một hạt nữa, phát hiện ra không sai mới hỏi: “Sao lại có mùi quế, vị hoa tiêu vậy?”
Sở Tu Viễn: “Cái này vốn không có vị lúc đầu vẫn còn sống, bây giờ như thế này là đã nấu chín rồi.” dừng lại một thoáng: “Thứ này chính là hạt của hoa hướng dương mấy hôm trước bệ hạ nhìn thấy.”
“Chả trách.” Thương Diệu nhớ lại: “Trẫm nhớ bên cạnh mấy bông hoa ấy còn có một khoảng thứ gì đó, cũng chín rồi?”
Lâm Hàn gật đầu: “Ấy chính là những củ lạc ghi chép trong sách. Phu nhân nói chưa trông thấy bao giờ, không biết bệ hạ đã từng thấy bao giờ chưa?”
Thương Diệu ngẫm nghĩ kỹ càng rồi khe khẽ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-343.html.]
Lâm Hàn bèn sai nha hoàn bưng củ lạc đã rang chín lên.
Thương Diệu tách một hột ra ăn, không kiềm lòng được nói: “Không được như hạt hướng dương này. Chả trách Đại Bảo Bảo nhà ngươi trông thấy trẫm thì hốt hoảng bỏ chạy y như con thỏ gặp chim ưng vậy.”
Sở Tu Viễn cười khổ: “Từ trước tới giờ nó vẫn luôn không có tiền đồ như thế, thần và phu nhân muốn thay đổi nó nhưng thằng nhóc ấy được đằng chân lên đằng đầu, quấy rối vô lý…”
“Được rồi, được rồi, trẫm đâu có nói cái gì.” Thương Diệu liếc ra bên ngoài: “Tham ăn thôi mà, phu thê các ngươi đâu phải không nuôi nổi.” dừng lại rồi nói tiếp: “Ngoài mấy thứ này ra thì hết rồi à?” y nhìn hạt lạc và hạt dưa.
Lâm Hàn vô thức hỏi: “Còn có?”
“Dịch Nhi từng nói với trẫm mấy lần rằng cuối tháng có mấy thức ngon, hai món này thì không thể tính là mấy món ngon được.” Thương Diệu nói: “Chí ít cũng phải ba món chứ.”
Sở Tu Viễn không khỏi đáp: “Thế nhưng đằng sau đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.”
Thương Diệu lấy làm vui: “Hai người các ngươi thành hôn đã mấy năm rồi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn chẳng nghĩ ngợi gì: “Ba năm tám tháng.”
“Ngươi nhớ rõ thì có tác dụng gì, trong mắt phu nhân ngươi chẳng có ngươi.” Thương Diệu nói xong thì liếc Lâm Hàn một cái.
Lâm Hàn buồn cười: “Bệ hạ, xúi giục thiếp thân và tướng quân đấu đá thì có lợi gì cho người thế?”
Sở Tu Viễn hiểu ra: “Phu nhân lại có chuyện giấu ta à?”
“Ta cũng không muốn. Ta làm thứ ấy vào cái hôm chàng ở trong cung. Chàng về định nói với chàng, nhưng chàng chẳng để ta mở miệng đã ngủ mất rồi, một giấc tới tận khi trời tối.” Lâm Hàn đáp.
Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ kỹ càng, sáng sớm cái hôm hắn từ trong cung trở về dường như Lâm Hàn có lời muốn nói, nhưng hắn buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt, bèn nói với Lâm Hàn rằng có chuyện gì thì để hôm khác rồi nói.
Hôm khác chính là hôm nay? Sở Tu Viễn không khỏi quay sang nhìn Lâm Hàn, nàng cố ý chứ gì.
Lần này oan cho nàng quá, Lâm Hàn chỉ là quên béng mất mà thôi.
Thương Diệu: “Đừng liếc mắt đưa tình coi trẫm không tồn tại thế, rốt cuộc là thứ gì?”
Lâm Hàn đứng dậy rời đi.
Thương Diệu cay mày, đợi Lâm Hàn đi xa rồi nói: “Phu nhân ngươi càng ngày càng không có quy củ nề nếp, hôm khác có thể…”
“Bệ hạ, thật sự là ngài đừng xúi giục nữa.”