Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 411

Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:27:33
Lượt xem: 2

Sở Tu Viễn sờ đầu tiểu Thái tử —— không thể cười ra tiếng nha,

Tiểu Thái tử duỗi tay che miệng lại, thẳng đến khi Đại Bảo Bảo ký tên ấn dấu tay mới buông ra: “Cho ta xem.”

“Không được!” Tiểu hài tử buột miệng thốt ra.

Thái tử: “Vì cái gì?”

“Đây là của ta.” Tiểu hài tử nghiêm túc nói.

Tiểu Thái tử đang muốn nói nó sẽ không đọc đâu, đáy lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác: “Ta giúp ngươi nhìn xem cữu cữu có lừa ngươi không.”

“Gạt ta?!” Tiểu hài tử quay sang cha nó, không thể tin được, cha nói không giữ lời!?

Tiểu Thái tử thấy thế, vội nói: “Có mấy chữ ngươi không biết, ta giúp ngươi xem một lần, lại giao cho, giao cho mẫu thân ngươi bảo quản, cữu cữu muốn sửa cũng không sửa được.”

Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm lại, thấy Thái tử biểu ca nói rất có lý: “Mau giúp ta nhìn xem, chia cho ngươi phân nửa đùi gà.”

“Đùi gà đều bị băm ra rồi, lấy đâu ra cái nào còn nguyên?” Lâm Hàn hỏi.

Thái tử quay sang nó, đúng rồi, nguyên cái đùi ở đâu ra.

“Không có đùi gà thì có thịt đùi gà, ta cho ngươi thịt đùi gà là được. Thịt đùi gà hầm với khoai tây là ngon nhất. Vừa thơm vừa mềm, một lần ta có thể ăn đến ba, bốn cái. Đáng tiếc nương không cho ta ăn nhiều như vậy.” Tiểu hài tử vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lâm Hàn, mặt đầy oán hận.

Lâm Hàn tứccười: “Con, đại ca con, còn có nhị ca và Mộc ca, tổng cộng bốn người, nhà bếp chỉ giết có hai con gà, bốn cái đùi mỗi người một cái, con ăn hết thì bọn họ ăn cái gì?” Chỉ vào tờ giấy trong tay nó: “Mới vừa ký tên đã muốn oán nương bất công tiếp sao?”

Tiểu hài tử nhìn giấy trắng mực đen, giơ tay đưa cho Thái tử: “Cho ngươi, ta không cần!”

“Không cần cái gì?” Thương Diệu cố ý hỏi: “Ta nghe không rõ, không biết xấu hổ?”

Tiểu hài tử vội nói: “Không phải!”

Thương Diệu: “Vậy không cần gì chứ? Chữ ký của ngươi, nói không cần là không cần, có phải vì tên tiểu tử như ngươi chẳng đáng bao nhiêu nên chữ ký của ngươi mới rẻ mạt như vậy, nói ném là ném.”

Tiểu hài tử luống cuống: “Ta không có.”

“Vậy ban nãy ngươi nói cái gì?” Thương Diệu nhếch môi rồi quay sang phía tiểu Thái tử.

Tiểu hài tử nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nghĩ ra: “Thái tử nói muốn giúp ta xem một chút. Ta không đưa sao mà xem được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-411.html.]

Thái tử rất muốn nhắc nhở nó, lời nói nguyên văn của ngươi là “không cần” nha, nhưng Đại Bảo Bảo chắc chắn sẽ phản bác, Thái tử dứt khoát làm vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi chọc vào tay ta rồi, ta không muốn xem giúp ngươi.”

“Ta cho ngươi hết thịt đùi gà.” Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi nói.

Tiểu Thái tử ở trong cung ăn thịt nhiều đã ngán, nó càng muốn nếm thử món khoai tây hơn: “Gọi ca đi rồi ta giúp ngươi.”

“Gọi ngươi là cái gì cơ?” Tiểu hài tử không nghe rõ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn mở miệng nói: “Thái tử lớn hơn con hai tuổi, con nên gọi là ca ca.” Dừng một chút: “Như đại ca và nhị ca vậy.”

“Vậy ta phải gọi ngươi là tam ca sao?” Tiểu hài tử cảm thấy gọi ca cũng không thiệt gì, tò mò hỏi: “Hay là giống Mộc ca, gọi ngươi là Dịch ca nha.”

Tiểu Thái tử nhíu mày: “Nhất ca? Quá khó nghe, ta không cần.”

“Vậy ta phải gọi ngươi là cái gì ca?” Tiểu hài tử nhíu mày, sao lại phiền toái như vậy.

Thương Diệu nhìn bộ dáng nghiêm túc của hai hài tử, không nhịn được vui vẻ: “Gọi là Thái tử ca.”

Đại Bảo Bảo không gọi, chờ Thái tử tỏ thái độ.

Thái tử gật đầu.

Đại Bảo Bảo lập tức kêu: “Thái tử ca ca, mau xem giúp đệ đi. Như vậy được chưa?”

Tiểu Thái tử mặt mày hớn hở: “Được.”

“Chúng ta qua đó đi.” Tiểu hài tử lôi kéo Thái tử chạy về phía phòng giải trí, cách cha và hai ca ca của nó thật xa.

Lúc này Sở Mộc đã ra tới, thấy thế nhịn không được nói: “Trước kia nó thích khóc như vậy, còn tưởng rằng lớn lên sẽ thành một người da mặt mỏng. Không nghĩ tới bây giờ còn dày hơn cả tường thành nữa.”

Lâm Hàn gật đầu, hạ giọng nói: “Lúc ban đầu ta cũng từng lo lắng như vậy. Nghe người ta nói hài tử không thể nhớ được chuyện trước ba tuổi, chuyện lúc bốn năm tuổi có thể nhớ được một ít nên mấy năm sau này mới dám hù dọa nó.” Lại quay sang Sở Tu Viễn: “Hai năm nữa, lúc không nghe lời cứ đánh một trận là được.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Thương Diệu không nhịn được nhìn về phía tây: “E là tiểu tử kia sẽ đánh nhau với ngươi mất.”

Lâm Hàn: “Thế cũng được, để nó thấy được chênh lệch giữa bản thân và phu quân, không cho nó biết như thế nào là lợi hại, khiến nó sợ hãi và bội phục thì qua mấy ngày nó sẽ quên rồi lại tiếp tục chứng nào tật nấy thôi.”

Thương Diệu tức khắc không nhịn được thấy đồng tình với Sở Đại Bảo Bảo, tiện đà tưởng tượng nếu tiểu hài tử còn nhỏ như vậy mà đã dám ngang ngược với cha nó như thế, nếu Lâm Hàn và Sở Tu Viễn không lợi hại một chút thì không cần chờ đến năm nhược quán đau, lúc nó mười tám thì chắc đã lật trời rồi.

Loading...