Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:38:56
Lượt xem: 5
Mặt trời chói mắt, vải thiều mọc thành chùm nên nha hoàn ở phía dưới chờ đón vải thiều cũng không biết trên cây còn lại bao nhiêu.
Sở Mộc cùng ba hài tử thì biết, Lâm Hàn sợ mấy người bọn họ hoài nghi, hái xuống liền đưa cho cấm vệ, để cho bọn họ cất đi.
Khoảng đến giờ Thân, Thương Diệu trở lại trong cung, Thường Hỉ đem vải thiều trình lên.
Thương Diệu nhìn thấy vải thiều đỏ rực, không khỏi nói: “Lâm thị này trồng như thế nào đây.”
“Thổ nhưỡng trong phủ Đại tướng quân rất tốt. Nghe nói trái cây trong phủ tiểu Hầu gia cách vách cũng không bằng phủ Đại tướng quân.” Thường Hỉ ngẫm lại hôm nay nhìn thấy: “Nô bộc hầu hạ cũng dụng tâm. Nô tài hôm nay ở trong phủ dạo một vòng cũng không thấy một sợi cỏ dại nào. Ngoại trừ mảnh đất trồng bí đao kia.”
Thương Diệu: “Nói rõ ra xem nào.”
“Nghe nói bí đao phải trồng trong đất có cỏ thì bí đao mới có thể lớn lên được.” Thường Hỉ nói.
Bí đao không phải là lương thực, cũng không phải là trái cây quý hiếm, Thương Diệu không có hứng thú, bóc ra một quả vải thiều, hỏi ngược lại: “Thái y đã trở lại chưa?”
Thường Hỉ nhìn về phía tiểu hoàng môn canh giữ bên ngoài điện Tuyên Thất.
Tiểu hoàng môn khom người nói: “Giờ Mùi đã trở về.”
Thương Diệu: “Nói cho Hoàng hậu biết, ngày sau Thương Vãn lại tới tìm nàng, không cho nàng ta vào điện Tiêu Phòng nữa.”
“Vâng.” Thường Hỉ lui ra ngoài.
Lâm Hàn kéo Sở Tu Viễn vào phòng ngủ.
Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Buồn ngủ rồi à?”
Lâm Hàn buồn cười: “Ta buồn ngủ thì tìm chàng làm gì?”
“Để ta ngủ cùng nàng.” Sở Tu Viễn thốt ra.
Lâm Hàn muốn đánh hắn một cái: “Đại tướng quân, biết da mặt chàng dày đến cỡ nào không?”
“So với nàng mỏng hơn một chút.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn xắn tay áo lên.
Sở Tu Viễn vội vàng đưa tay ôm lấy người: “Vi phu sai rồi. Nói chính sự.”
“Biết bệ hạ vì sao đột nhiên xuất cung, buổi trưa không trở về, ngược lại rẽ vào phủ chúng ta không?” Lâm Hàn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-472.html.]
Sở Tu Viễn: “Vãn công chúa có hỉ.”
“Có hỉ?” Lâm Hàn sửng sốt.
Sở Tu Viễn: “Rất nghiêm trọng nhưng không phải là bệnh nặng gì, không phải có hỉ còn có thể là cái gì?”
Lời này Lâm Hàn sửng sốt nhưng lại không có cách nào phản bác.
Nơi này dân phong cởi mở, nam dám cưới thê nạp thiếp, nữ liền dám hòa ly dưỡng trai lơ.
Lâm Hàn không thường xuyên đi ra ngoài, cũng thường xuyên có thể nghe được quả phụ nào tìm nhân tình, quý phụ nhà nào vụng trộm nuôi trai lơ. Trong đó có muội muội Thương Vãn của Hoàng đế Thương Diệu.
Lâm Hàn không chỉ nghe Hồng Lăng nói một lần, nam tử trẻ tuổi xinh đẹp trong phủ Thương Vãn đã sắp nhiều bằng số phi tần trong hậu cung hoàng huynh nàng ta rồi.
Về phần tại sao Hồng Lăng biết được, Lâm Hàn không hỏi cũng có thể đoán ra, là nghe quản sự mua sắm mỗi ngày đi ra ngoài nói.
Sở Tu Viễn mỗi ngày đều có một nửa thời gian ở bên ngoài, chuyện mà quản sự mua sắm không biết thì hắn biết, chuyện mà quản sự mua sắm biết thì nhất định hắn cũng biết, không trách hắn đoán theo phương diện công chúa có hỉ kia.
Lâm Hàn cân nhắc một hồi lâu, vẫn như cũ không biết nên nói như thế nào.
Sở Tu Viễn chờ không kịp: “Nơi này lại không có người ngoài, nàng ta và nàng cũng không có bất kỳ quan hệ gì, nàng nói ra chẳng lẽ nàng ta còn có thể trách nàng hay sao.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Cái này cũng đúng.” Thương Vãn cũng không biết xấu hổ, nàng cần gì phải giúp nàng ta che che giấu giấu: “Bệnh đường sinh dục.”
“Bệnh gì?” Sở Tu Viễn không nghe rõ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn: “Chính là những căn bệnh mà chàng có thể nghĩ đến.”
Sở Tu Viễn há mồm cứng lưỡi, khó có thể tin: “Nàng ta…người trong phủ nàng ta không phải đều là nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi sao?”
“Ai nói với chàng người trẻ tuổi sạch sẽ như giấy trắng?” Lâm Hàn bị ý tứ tiềm ẩn của hắn làm cho muốn cười: “Hơn nữa, hài tử nhà đứng đắn giống như giấy trắng, có mấy người vui lòng không danh vô phận đi theo nàng ta chứ?”
Sở Tu Viễn hiểu: “Những người đó đa số là tiểu quan?”
“Ta cũng không nói như vậy.” Lâm Hàn vội vàng nói.
Sở Tu Viễn biết nàng chính là ý tứ này: “Nàng ta cũng quá không biết chọn đi.”
“Nàng ta mà biết chọn thì chàng sẽ để ý nàng ta sao?” Lâm Hàn cười hỏi: “Mà cho dù chàng để ý nàng ta, cũng chuyện gì cũng nghe theo nàng ta, hầu hạ nàng ta sao?”
Sở Tu Viễn chướng mắt, công tử nhà giàu cũng chướng mắt nàng ta, cho nên Thương Vãn chỉ có thể hạ xuống đi tìm.
Mỹ mạo từ trước đến nay khan hiếm, còn muốn tìm người thuận theo nàng ta, ngoại trừ tìm tiểu quan thì chính là tự nuôi.