Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 487

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:21
Lượt xem: 1

Thẩm Xích Tiêu đột nhiên cảm thấy khó thở, lý do thoái thác đã chuẩn bị xong lại nghẹn trong cổ họng vô cùng khó chịu, còn phải nhìn xem Đại tướng quân có tức giận không đã.

Thấy Đại tướng quân vẫn đang mỉm cười, cứ như chưa nghe thấy gì vậy, Thẩm Xích Tiêu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, xong rồi, xong rồi, lát nữa phu thê hai người bọn họ lại tiếp tục luận bàn mất.

Thẩm Xích Tiêu gượng cười: “Đại tướng quân lúc còn trẻ cũng không khác tiểu hầu gia là bao.”

Thê tử lý trưởng không nhịn được nói: “Chắc là kém nhiều chứ.”

Thẩm Xích Tiêu: “…”

Đại tướng quân, ty chức thực xin lỗi ngài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn không ngừng an ủi chính mình, người được khen chính là thê tử của hắn, thê tử lại là người của hắn, bốn bỏ lên năm, cũng như đang khen hắn vậy.

Trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, Sở Tu Viễn mới cười trùe: “Mộc nhi giống huynh trưởng của ta, nhà ta thời trẻ một nghèo hai trắng, huynh trưởng có thể đón dâu sớm chính là nhờ vào gương mặt kia. Nếu Mộc nhi lớn lên giống ta thì thật có lỗi với huynh trưởng.”

Thê tử lý trưởng không nghi ngờ hắn, còn muốn hỏi thêm: “Vậy sao lời đồn đãi lại nói tiểu hầu gia không bằng Đại tướng quân ngài?”

Bá tánh hiếm khi được diện kiến nhân vật lớn, hận không thể giải quyết được hết tất cả những nghi vấn bọn họ tích tụ nhiều năm nay.

Nếu hoàng đế tới đây, thê tử lý trưởng cũng không dám hỏi. Sở dĩ dám to gan trước mặt Sở Tu Viễn như vậy là do trước đây Sở Tu Viễn cũng là bình dân áo vải như bọn họ.

Bởi vì xuất thân, Sở Tu Viễn chưa bao giờ cảm thấy mình là người cao cao nhất đẳng, vô cùng tôn quý, hắn nói tiếp: “Trước đây ngũ quan của Mộc nhi còn chưa nẩy nở, khi đó lại gầy, giống như một con khỉ nhỏ, mà ta lúc đó vừa tuổi hai bảy hai ám, đương lúc phong hoa chính trực, người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm giác hắn không bằng ta.” Vừa nói vừa cười khổ: “Hiện giờ hắn chính trực tráng niên, ta lại già rồi, sao có thể so với hắn.”

Thê tử lý trưởng vừa thấy hắn muốn khóc, hoảng sợ, vội nói: “Đại tướng quân không già không già, một chút cũng không gia.”

Lý trưởng cũng gật đầu hùa theo: “Không già, thật sự không già.”

Lâm Hàn đưa lưng về phía mấy người bọn họ, mặt nhìn Sở Tu Viễn, ta và chàng hơn kém nhau bao nhiêu chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-487.html.]

Sở Tu Viễn thầm nhủ nếu không phải vì nàng, ta cũng lười so đo với mấy tên ngốc chẳng biết phân biệt nam nữ như bọn họ.

Nhưng Đại tướng quân không dám nói ra mấy lời như vậy. Sở Tu Viễn chỉ có thể nói: “Chuyện già hay không để sau rồi nói. Bọn ta có mang đến một ít đồ vật, các ngươi phụ giúp mang xuống dưới đi.”

Đoàn người Lâm Hàn vừa vào thôn, lý trưởng đã chú ý tới đồ vật trên xe, hình dạng giống khoai tây. Lâm Hàn vừa rồi lại nói thứ đó có thể ăn, lý trưởng bèn hỏi: “Khoai tây?”

Sở Tu Viễn: “Không phải. Có thể các ngươi từng nghe qua rồi, chính là khoai lang.”

Thê tử lý trưởng vội hỏi: “Chính là khoai lang được bán trong thành sao?”

Xung quanh Trường An có rất nhiều khoai lang, trên đồng ruộng, hai bên bờ ruộng, bờ sông, sườn núi, chỗ nào cũng có, dù là loại khoai lang bán chạy nhất nhưng chỉ cần tốn một văn tiền là mua được năm cân. Thật sự là rẻ như bùn.

Nhưng mà cũng chẳng có mấy ai bán thứ khoai lang này, đa số là giữ lại tự mình ăn, hoặc là cho heo ăn.

Lại nói nơi này cách Trường An hơn một trăm, khoai lang vẫn chưa được phổ biến rộng rãi ở nơi này, một thôn nhiều lắm chỉ có một hai nhà trồng, cho nên giá cả khoai lang ở đây chắc chắn không rẻ.

Lâm Hàn hỏi: “Nội thành chỗ các ngươi một cân khoai lang được bán với giá bao nhiêu?”

Thê tử lý trưởng suy nghĩ một chút: “Năm trước là một văn tiền hai cân, hai văn tiền năm cân, năm nay không rõ ràng lắm.”

Cái giá này không chênh lệch mấy so với tưởng tượng của Lâm Hàn, Lâm Hàn chỉ vào mấy thứ vừa được mang xuống khỏi xe ngựa: “Ta mua mấy thứ này ở Trường An, cũng không lừa các ngươi, đều là khoai lang loại tốt, một văn tiền năm cân. Nếu các ngươi muốn mua thì ta bán một văn tiền bốn cân. Nếu các ngươi không mua thì ta sẽ xử lý giống khoai tây, mang vào thành bán.” Không đợi bọn họ mở miệng, lại bổ sung thêm một câu: “Không giới hạn là người trong thôn các ngươi. Ai tới mua đều được giá này.”

Sắc mặt lý trưởng khẽ biến, bắt đầu suy xét: “Tiểu hầu gia, bốn xe khoai lang của ngài chắc cũng phải hơn một ngàn cân nhỉ.”

Lâm Hàn gật đầu: “Không chênh lệch lắm.”

Lý trưởng: “Cho dù tính chẵn một ngàn cân thì cũng phải hơn hai trăm văn tiền, thôn bọn ta không có nhìu bạc như vậy.”

Sở Tu Viễn nhíu mày.

Loading...