Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 498
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:40
Lượt xem: 0
Lâm Hàn: “Chàng biết làm sao?”
Sở Tu Viễn hỏi lại: “Móng chân của ta là nàng cắt sao?”
“Vậy ta đây tin chàng một lần.” Lâm Hàn vẫn lo lắng hắn sơ ý, nháy mắt không để ý sẽ lạn mất một nửa móng chân của nàng. Nhưng sau đó lại nghĩ, Sở Tu Viễn biết dùng đao dùng kiếm, không có khả năng đến kéo cũng không dùng được nên cũng đồng ý bóp chân cho hắn trước.
Sau hai nén hương, Lâm Hàn không ngừng xuýt xoa ngón chân tươm máu, thật muốn đánh chết Sở Tu Viễn: “Đây gọi là biết của chàng đó sao?”
Sở Tu Viễn cũng ngây ngốc: “Ta, ta rõ ràng đang cắt da mà, sao lại cắt vào thịt được chứ? Phu nhân, nghe ta giải thích, ta thật không cố ý mà. Là, là chân nàng quá non.”
Lâm Hàn hơi hơi hé miệng, nghiến răng nghiến lợi: “Còn trách ta?”
“Không không không, ta đi tìm thuốc, nàng chờ một chút, thuốc trị thương của ta vô cùng tốt, đảm bảo sáng mai nàng lại nhảy nhót tung tăng thôi.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, Sở Tu Viễn đã xoay người xuống giường đi tìm thuốc mà ngự y trong cung phối cho hắn.
Nhưng mà, sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn vẫn khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Sở Tu Viễn cẩn thận đỡ tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Có đau hay không? Đau thì nói với ta, ta ôm nàng đi.”
Đại Bảo Bảo có thói quen nhào vào người Lâm Hàn, nhưng nhìn thấy nương nó làm mặt lạnh, cha nó lại làm bộ dáng như trời sập tới nơi, không những không dám đi phía trước mà còn lui về sau một bước nhỏ: “Tối qua hai người lại đánh nhau sao?”
“Đánh nhau?” Sở Dương cùng Sở Ngọc từ trung đường bước ra, đồng loạt hỏi: “Sao lại đánh?”
Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy mấy nhi tử này thực phiền: “Con mắt nào của các con nhìn thấy bọn ta đánh nhau?”
Sở Dương: “Hai người đánh nhau cũng không đánh lên mặt, sao bọn con nhìn ra được.”
Sở Tu Viễn nghẹn lời, hôm qua không nên dạy bọn nó đánh nhau.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Không có!”
Đại Bảo Bảo không tin, liếc mắt nhìn cha nó: “Mẫu thân, không thể chiều chuộng nam nhân, càng chiều càng hư. Ngài cứ nói đi, nếu thật là cha thì con cùng đại ca, nhị ca sẽ giúp nương ——”
Sở Tu Viễn cắt ngang lời nó: “Giúp mẫu thân con đánh ta?”
Tiểu hài tử lui về phía sau hai bước, trốn sau lưng hai vị huynh trưởng: “Cha đánh mẫu thân thì không phải người cha tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-498.html.]
Sở Tu Viễn buông Lâm Hàn ra.
Lâm Hàn bắt lấy cánh tay hắn: “Cha con không đánh ta. Hắn cắt móng chân cho ta, nhưng hắn đã làm gì đây này. Thể hiện bản thân biết làm, còn nói phải cắt hết da chết trên chân cho ta, kết quả đã khiến ngón chân cái của ta chảy máu rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba cái hài tử đồng thời cả kinh kêu lên một tiếng “a”.
Sở Tu Viễn có chút không được tự nhiên, nói khẽ với Lâm Hàn nói: “Nàng giải thích với bọn nó nhiều như vậy làm gì.”
Lâm Hàn: “Không giải thích để cho ba người bọn nó đánh chàng sao?”
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn ba hài từ: “Sáu nắm đấm cũng chẳng bằng một quyền của ta.”
Ba hài tử lập tức mất tự nhiên, đặc biệt là Đại Bảo Bảo, lại lui về phía sau, thối lui đến một khoảng cách an toàn, cách đó một trượng mới dừng lại.
Sở Tu Viễn trừng mắt liếc nó rồi đỡ tay Lâm Hàn dìu nàng vào phòng.
Sở Dương vội đi dọn ghế dựa: “Nương, ngồi.”
Sở Đại Bảo Bảo thấy thế, đánh bạo vào phòng: “Mẫu thân đói bụng không? Con gọi nha hoàn dọn cơm.”
Lâm Hàn nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Muốn sang chỗ Sở Mộc xem thử không? Lỡ đâu chúng ta đang ăn cơm mà bọn họ lại tới…”
Sở Tu Viễn nói với Đại Bảo Bảo: “Đến nói với Mộc ca, đợi giờ Tỵ rồi đến.”
Sau đó lại sai nha hoàn dọn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Hàn nhìn ba hài tử đến học đường, nghỉ ngơi được một chút, Sở Mộc đã đưa lão bà của hắn sang.
Lâm Hàn cũng không khó xử người khác, nhận trà, đưa lễ gặp mặt rồi cho bọn họ trở về thu thập phần hồi môn hôm qua..
Tôn gia cô nương từ miệng Tôn Đình úy đã biết được Lâm Hàn rất lợi hại, là nữ trung hào kiệt, vẫn luôn lo lắng Lâm Hàn sẽ thu thập nàng ấy. Nhưng Lâm Hàn chẳng những không nói gì mà còn cho nàng ấy về nhà, Tôn Phinh Đình trước mặt Lâm Hàn thở phào một hơi, lại kéo góc áo Sở Mộc, giục hắn đi mau.
Sở Mộc tức khắc cảm thấy xấu hổ, Sở Tu Viễn không đợi hắn mở miệng đã nâng tay, Sở Mộc lập tức đưa theo lão bà chạy lấy người.
Lâm Hàn nhìn hai người ra chủ viện, không nhịn được chỉ vào mặt mình: “Trên mặt ta có chữ à?”
Đại tướng quân nghiêm túc đánh giá một phen: “Đúng vậy. Bốn chữ to, hung thần ác sát!”